Bác gái trong uỷ ban dân cư miễn cưỡng kéo Cam Điềm đến trước cửa phòng 602 toà 9.
"Tôi không quen cô ấy."
"Tôi sẽ không chấp nhận người lạ cách ly ở nhà mình đâu."
Giang Dĩ Hằng đứng trước cửa ra vào hệt như lính gác cổng, không chỉ không muốn chấp nhận Cam Điềm - một kẻ không chốn đi về mà còn lạnh mặt vạch rõ quan hệ với cô.
Không giống với hình ảnh trần trụi vừa nãy, lúc này anh đang mặc một chiếc áo mỏng màu đen, phía dưới là chiếc quần túi hộp cũng màu đen nốt. Vai rộng chân dài, hình thể nóng bỏng cực hút mắt.
Nhưng mặc kệ bác gái trong uỷ ban dân cư tân tình khuyên bảo như thế nào, vừa đấm vừa xoa ra sao, người đàn ông này cũng không tỏ thái độ gì, đến chân mày cũng không nhíu lấy một cái.
Cam Điềm thật lòng muốn thả cho anh ta một nút like, bị người ta điên cuồng oanh tạc gần một tiếng đồng hồ mà vẫn có thể bình tĩnh, lạnh nhạt, trước sau chỉ đáp lại hai câu đó.
Giống như hồi năm cuối khi cô và anh ta mới xác định quan hệ, cô nhõng nhẽo đòi anh đến Hoan Lạc Cốc Phong cùng mình, kết quả bị lỡ chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, hai người trèo tường vào trường, cuối cùng bị chủ nhiệm khoa bắt ngay tại trận.
Lúc đó, anh cũng đứng nghe chủ nhiệm mắng với vẻ mặt này, dù núi Thái Sơn có sập thì người này cũng chẳng thay đổi sắc mặt, mãi cho đến khi chủ nhiệm nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, tự mình quay ngoắt người rời đi.
"Ôi chao! Chàng trai trẻ, bác nói cháu nghe, cháu không nên làm vậy đâu. Dân tộc Trung Hoa chúng ta suốt năm nghìn năm nay có những đức tính gì? Là kính già yêu trẻ đó..."
Bác gái trong uỷ ban dân cư liếc nhìn Cam Điềm, tuy nói cô gái này không già cũng không còn nhỏ nữa, nhưng bà vẫn quyết tâm đấu tranh cho cô có một chốn dung thân.
"Ngày nào bác cũng đứng trong tiểu khu gào rát cả cổ, kèn cựa với mọi người, cuối cùng còn không phải là vì văn minh, hoà đồng, liêm khiết, thân thiện hay sao? Cháu xem bản thân mình hiện giờ có phù hợp không? Làm như vậy sao được? Thanh niên bây giờ ai cũng như thế sao? Bác thất vọng quá đi mất!"
Bác gái trong uỷ ban dân cư hùng biện một hồi, nói đến mức tự khiến bản thân xúc động, nếu không phải đang đeo khẩu trang thì có khi bà đã rút khăn giấy ra chấm nước mắt rồi.
Có điều mắt thấy Giang Dĩ Hằng lì lợm, nói mãi không nghe, cuối cùng bà không gồng được nữa, quyết định từ bỏ đấu tranh, thẳng thừng đẩy Cam Điềm và vali hành lý của cô vào lòng anh.
"Cứ như vậy nhé, bác bận lắm, chàng trai trẻ, cứ coi như giúp bác việc này. À còn nữa, đừng thấy bác đi rồi là đuổi con gái nhà người ta ra ngoài đấy nhé? Bác sẽ đến kiểm tra hàng ngày đấy."
Nói xong, bóng lưng của bác gái trong uỷ ban dân cư rất nhanh đã biến mất ở cuối hành lang.
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Cam Điềm xách vali đứng trong phòng khách. Dù sao cũng phải ở đây tận 14 ngày, cô không muốn ăn ngủ với chó hoang mèo hoang đâu.
"Thật ra... tôi sẽ không làm phiền anh quá nhiều đâu."
Cam Điền vội vàng tìm một chỗ đứng bên cạnh sofa vải, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị người đàn ông này vứt ra ngoài.
Thế nhưng, Giang Dĩ Hằng còn chẳng thèm liếc cô một cái, đôi chân dài sải bước đi vào phòng, "bịch" một tiếng, đóng sập cửa phòng.
Cực lạnh lùng.