Chuyển ngữ: Team Sunshine
"Cạch..."
Bánh xe của vali găm chặt vào nắp cống bên đường.
Cam Điềm nhíu mày, sau khi kéo giật nó ra một cách thô bạo thì tiếp tục kéo vali lạch cạch lạch cạch đi vào tiểu khu Cẩm Tú Niên Hoa phía trước.
Cô ngước mắt, tuỳ ý đánh giá không gian của khu nhà, ngoại trừ ngoài cổng có thêm hai dãy tủ đựng đồ ship và bà cụ ngồi cố định ngoài vườn hoa lúc trời sẩm tối chuyển từ bán rau xanh sang bán cà tím ra thì những thứ còn lại vẫn giống hệt năm đó.
Cảm giác như thể thời gian ngừng trôi vậy...
Ba năm trước, sau khi cô và Giang Dĩ Hằng tốt nghiệp đại học đã ở chung với nhau, hai người thuê một căn hộ gồm một phòng khách, một phòng ngủ trong tiểu khu công nhân có từ những năm 80 ở thế kỷ trước này. Sau khi chia tay, cô lập tức rời khỏi đây và chuyển đến sống ở Bắc Thành.
Thời gian quả là vị pháp sư vĩ đại nhất, mấy năm nay, trong lòng cô đã sớm quên lãng đoá hoa trên đỉnh núi ở Đại học K - Giang Dĩ Hằng.
Ngay cả khi ban đầu, người đàn ông này sở hữu một gương mặt thu hút cô nhất, thì bây giờ cô cũng phải chắp nối các mảnh ghép trong đầu cả nửa ngày trời mới ra được hình ảnh hoàn chỉnh.
Chỉ là đàn ông mất cũng được, nhưng gấu bông cô quên mang đi lúc chuyển nhà thì nhất định phải lấy lại, dù sao thì nó cũng là chú gấu đã ngủ cùng cô suốt 22 năm trời.
Vì lẽ đó nên Cam Điềm đến thành phố K công tác, việc đầu tiên cô làm sau khi xuống máy bay chính là kéo vali đến phòng 602 tòa 9 tiểu khu Cẩm Tú Niên Hoa để lấy đồ của mình.
Vừa bước vào cửa lớn của tòa nhà, chỉ nhìn thấy những mảnh vỡ rải rác khắp nơi, một chiếc xe lăn mất tay vịn gấp gọn trong góc và cả đống chai lọ vứt lăn lóc nhiều không đếm xuể... ngay cả nắp hộp công tơ điện treo trên tường cũng rụng ra, treo lơ lửng trên không.
Cô lập tức nhớ đến Thạch Thiến - bạn cùng phòng hồi đại học mới đến Bắc Thành hai tháng trước.
Cô làm chủ mời cô ấy ăn đồ Nhật, Thạch Thiến kể cho cô chuyện Giang Dĩ Hằng rời khỏi Đại Hán, cầm theo Angel Investment* ra ngoài tự lập nghiệp, công ty mới vừa thông qua vòng B, chính thức bước vào khuôn khổ.
*Angel Investment (Gốc là 天使轮 - Nhà đầu tư thiên thần là một cá nhân cung cấp vốn cho một doanh nghiệp hoặc các doanh nghiệp mới thành lập.)
Thạch Thiến uống cạn ly rượu trắng của Nhật, say đến mức đầu óc mơ màng cũng nói đùa với cô: "Chị em, mình hỏi cậu có thấy hối hận không hả? Cổ phiếu thượng hạng theo đuổi suốt hai năm trời cuối cùng lại bị chính mình hành hạ bay đi mất. Nghe nói bây giờ Giang Dĩ Hằng còn được chào đón hơn cả hồi ở đại học K nữa, hot girl mạng, tiểu minh tinh theo đuổi cậu ta không ít. Chậc chậc, Tiểu Điền Điền của mình đáng thương quá!"
Ai ngờ Can Điền còn chẳng thèm chớp mắt, vớt hết miếng thịt bò này đến miếng thịt bò kia trong nồi Sukiyaki cho vào bát: "Bây giờ mình chỉ có thể chấp nhận các em trai dưới 20 tuổi, vừa tròn 20 tuổi cũng không được. Nói gì đến một người đàn ông hơn 25 tuổi như Giang Dĩ Hằng. Người đẹp hết thời, tình cảm nhàm chán, tính cách thì thô lỗ. Cậu chưa nghe câu này à? Đàn ông sau 25 tuổi là đã bắt đầu lão hoá rồi."
"Haha. Cam Điềm, rõ ràng cậu là quả nho chua mà."
Hiện giờ xem ra, mấy lời đó chỉ là Thạch Thiến say rượu nói bừa, nếu Giang Dĩ Hằng phát đạt thật thì sao có thể ở lại nơi này chứ? Chắc chắn anh ta đã mua một căn biệt thự view nhìn ra sông ở giữa trung tâm thành phố, sau đó để một cô giúp việc 17 - 18 tuổi vây quanh hầu hạ mình như ông tướng rồi.
Lúc đó chủ động chia tay với anh ta quả là một quyết định sáng suốt. Dù sao thì cô cũng đã qua cái tuổi coi nhan sắc của đàn ông làm cơm ăn rồi.
Đôi giày cao gót hơn tám phân của Cam Điềm bước nhịp nhàng lên bậc cầu thang, vang lên từng tiếng cộc cộc.
Buổi tối mùa xuân ở thành phố K, hơi nóng dập dờn trong không gian, Cam Điềm đứng trước cửa phòng 602, từng giọt mồ hôi nhỏ xíu rịn ra trên trán.
Cô rút khăn giấy ra lau, ngón tay phải ấn nút chuông cửa màu đỏ, thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng, lấy được gấu sẽ rời đi ngay, tuyệt đối không nói thêm một lời với Giang Dĩ Hằng.