Dân gian có lưu truyền cách nói rất rộng rãi, hình như một người ngày thường không bao giờ bị bệnh, đột nhiên phát bệnh sẽ đặc biệt nghiêm trọng.
Lời này ít nhất ở trên người Đồng An đặc biệt linh nghiệm. Sau khi Ares đi rồi, cô lại lúc tốt lúc xấu mà bị bệnh mấy ngày, gần như qua một tuần mới gần khỏi hẳn, có chút tinh thần viết thư.
Cô không phải người giỏi văn vẻ, mỗi lần viết thư cho chị gái đều phải cân nhắc rất lâu. Cô suy nghĩ rất lâu, đặt bút viết những điều vừa nghĩ, một trận gió thổi cửa của cô mở ra, một bóng người lao như bay đến trước mặt cô.
Đồng An trượt tay, ngòi bút để lại một đường mực trên giấy.
Đồng An:……
Cô nghiêng đầu nhìn thử, đó là một người đàn ông mặc quân trang, thoạt nhìn giống như phó quan của Ares, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, quần áo hỗn độn.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đồng An nhíu mày, buông bút xuống.
“Quan chỉ huy…… Ares đại nhân mất liên lạc rồi.” Phó quan hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh mà nói, “Ngày thứ hai đại nhân và đội tiền trạm đến Clowell, tất cả thiết bị truyền tin đều mất tín hiệu, đến bây giờ đã bốn mươi tám tiếng đồng hồ, vào tối qua, bọn tôi nhận được một video.”
Hắn lấy thiết bị đầu cuối ra, trên không trung xuất hiện một màn hình.
Trên màn hình, một người người ông tràn đầy hoảng sợ mà ngồi trên sô pha, không có ai trói hắn, hắn lại giống như bị trói chặt ngồi ngay ngắn. Vẻ mặt của hắn tràn đầy hoảng sợ, trong đôi mắt chứa nước mắt, nhưng khóe miệng hắn vẫn cứng đờ mà cong lên.
“Clowell, Clowell, Clowell của vận mệnh.” Người đàn ông dùng một loại giọng nói máy móc cứng nhắc quỷ dị mà ngâm nga, nước mắt lại chảy tới cạnh gò má của hắn, tiếp theo hắn nói: “Xin chào, tạm biệt!”
Sau khi hắn nói xong câu đó, chậm rãi giơ tay phải lên, đặt một khẩu súng lên bên huyệt thái dương của mình, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Đùng!
Màn hình tối sầm.
Video phát xong, sắc mặt của Đồng An đã hoàn toàn thay đổi, biểu cảm cực kỳ lạnh lùng nghiêm túc, lờ mờ lộ ra một chút mùi máu tanh.
“Mong ngài ra tay.” Phó quan cúi đầu, cung kính mà nói, “Mong ngài ra tay, lần nữa đi Clowell, giúp Ares đại nhân.”
Đồng An im lặng một lát, thân thể nằm ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế, cô dùng ngón tay ấn huyệt thái dương.
“Người của quân đoàn hai đâu?”
“Hạ Bá Thụy đại nhân ở khu vực phía tây, đã nhận được tin tức nhanh chóng trở về, chuyển đổi không gian ít nhất cần bốn ngày.”
“Joy và Sở Uyển đâu?”
“Hai vị thủ lĩnh của quân đoàn ba đều ở khu vực phía nam.” Không đợi Đồng An hỏi, hắn tiếp tục nói, “Thủ lĩnh quân đoàn bốn vẫn luôn không trả lời điện tín, đại nhân ngài cũng biết, vị này chỉ nghe theo sự sắp xếp của phía trên.”
Người đàn ông kiêu ngạo này cúi đầu với Đồng An, khiêm tốn kính cẩn mà khẩn cầu.
“Nước xa không cứu được lửa gần, lần này là quân đoàn một của bọn tôi dự đoán bên phía Trì Giới không đủ nghiêm trọng, chờ Ares đại nhân trở về, chúng tôi sẽ thỉnh tội với ngài ấy.” Hắn thấp giọng nói, “Mong ngài ra tay giúp đỡ đại nhân của chúng tôi đi.”
Đồng An lấy tay che phía trên mắt, sau một lúc lâu, mới thở dài một hơi.
“Ta biết rồi.”
Cô nhẹ nhàng mà nhảy xuống ghế dựa, vóc người thiếu nữ mảnh khảnh, quần hơi ngắn một chút, lộ ra vòng chân màu đen trên mắt cá chân, màu sắc rất đậm, dưới ánh sáng hơi hiện ra màu lam, giống như một xiềng xích tinh xảo.
Ánh mắt Phó quan quét qua vòng chân kia một chút liền dời đi, hắn nghĩ, thì ra Đồng An đại nhân cũng sẽ thích trang sức như vậy sao?
Lúc Đồng An đi đến sân tập võ còn đang đau đầu, thực lực của cô đã chịu hạn chế của khóa chân, khóa chân trên chân chỉ có vân tay và tròng đen của vị đại nhân kia mới có thể mở ra, lần này giúp đỡ, khẳng định sẽ xuất huyết nhiều rồi.
Vậy có thể làm sao đây? Còn có thể nhìn Ares cái tên ngu ngốc đó đi tìm chết sao?
Hơn nữa quân đội người Trí Giới của Clowell, Đồng An nghĩ, giống như mạnh hơn so với hai năm trước.
Cô đứng ở trung tâm sân tập võ, phó quan đứng cách chỗ cô mười mét, im lặng cung kính mà tháo mũ xuống để ở ngực, giống như thành kính chờ đợi nghi thức gì. Có người qua đường nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, đều chậm rãi tập họp qua.
Đồng An không quan tâm bọn họ, cô hít sâu một hơi, nhẹ nhàng chạm vào cuối dây cột tóc màu đỏ trên đầu, nắm chặt thứ gì ở trong tay. Giây tiếp theo, giống như lầu cao vạn trượng mọc lên từ đất bằng, lấy cô làm trung tâm, đột nhiên một mảnh kim loại thuần đen kéo dài ra, hoàn toàn bao vây cô lại, giống như trong nháy mắt đã hình thành một cơ giáp hình người màu đen. Cơ giáp đó cao mấy mét, xác ngoài là thuần đen, phỏng theo kết cấu hình người, đường nét lưu loát ưu nhã, sau lưng có bốn cái cánh. Trong tay cơ giáp cầm một trường kiếm, kiếm đã ra khỏi vỏ, mũi kiếm tuyết trắng, khí tức nội liễm, nhưng mà trông có vẻ cực kì nguy hiểm.
Toàn bộ người chung quanh phát ra giọng thét nhỏ chói tai.
Đây là cơ giáp của quan chỉ huy quân đoàn ba của đế quốc —— Thiên Quang.
Trảm ngân hà, bình thiên địa, kéo sóng bạc đầu ngược trở lại, đỡ nhà cao tầng nghiêng ngả, chỉ cần cô ở đây, sự rực rỡ của đế quốc vĩnh viễn không hạ màn.
Nguyên nhân lấy tên là Thiên Quang.
Bên trong cơ giáp, Đồng An ngồi trên vị trí quen thuộc của bản thân, trang bị chung quanh giống như được đánh thức chậm rãi sáng lên. Ngay sau đó, âm thanh máy móc của Thiên Quang vang lên.
“Hoan nghênh trở về, tiểu tiểu thư.”
“Cách lần trước gặp mặt, đã qua đi năm trăm mười hai tiếng bốn mươi ba phút mười hai giây,” Thiên Quang nói, “Rất lâu không gặp, tiểu tiểu thư người lại gầy bảy pao, Thiên Quang rất lo lắng cho người.”
Đồng An tựa lưng vào ghế ngồi, dùng tinh thần lực cấp B cưỡng ép đánh thức Thiên Quang khiến cô áp lực rất lớn, cô nhỏ giọng thở hổn hển một hơi, nói.
“Đi Clowell.”
“…… Ngài có phải lại tăng ca xử lý văn kiện hay không? Cái này không thể được, tia hồng ngoại kiểm tra được ngài đang phát sốt, Thiên Quang đề nghị ngài nên uống một ly nước ép cam bổ sung vitamin C trước……”
“Đi Clowell.” Đồng An nâng cao giọng nói, lặp lại một lần.
“Tuân mệnh, tiểu tiểu thư,” Thiên Quang ôn hòa mà trả lời, “Định vị, Clowell, thời gian dự tính sử dụng: Bốn giờ.”