Sau khi Ares đi rồi Đồng An trở về phòng của mình đánh một giấc, lúc cô ở quân đoàn ba hàng năm chỉ có thể ngủ bốn năm tiếng, lần này bị sung quân, trái lại cô bổ sung lại mấy năm không ngủ. Chờ cô tỉnh lại, bên ngoài mặt trời đã ngã về tây.
Cô vươn vai, chỗ mỏi nhừ trên người đã tốt hơn rất nhiều, cô đi ra cửa, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng ở cửa phòng cô.
Đồng An nhớ lại một chút, người này, hình như là phó quan của Ares.
Ánh mắt của phó quan ở trên người cô ngưng đọng trong chớp mắt, lập tức lại dời đi: “Đại nhân, ngài tỉnh rồi, có cần thứ gì không?”
Đồng An nghĩ, hỏi: “Ở đây các cậu có bưu thϊếp không? Ta muốn viết vài thứ.”
Phó quan sửng sốt một chút, lập tức nói: “Chờ một lát, ta sẽ lập tức tìm tới cho ngài.”
Trên thực tế, quân đoàn khó xuất hiện đồ vật có chút văn nghệ giống như bưu thϊếp, phó quan chui vào doanh địa, vừa nghe nói Đồng An muốn bưu thϊếp, toàn bộ người trong doanh địa lập tức đều bắt đầu lục tung mà tìm bưu thϊếp.
Cuối cùng thật sự được một sĩ binh tìm ra một tấm bưu thϊếp từ trong cái tủ của đáy rương, không biết bỏ vào khi nào, trang giấy đã hơi ố vàng, mặt trái vẽ một bó hoa diên vĩ màu tím.
Đồng An cầm tấm bưu thϊếp đó, chân thành nói lời cảm ơn với vị sĩ binh kia, cảm ơn đến gương mặt thiếu niên đó đỏ bừng, không biết tay đặt ở đâu mới tốt.
Cô đặt bưu thϊếp ở trên bàn, suy nghĩ một lát, đặt bút xuống viết:
Chị thân yêu:
Gần đây vẫn khỏe chứ? Đã rất lâu không nhận được tin tức của chị, không biết có phải chị đã đến tinh hệ La Mã ngoài mấy năm ánh sáng không, chuyến đi vẫn thuận lợi chứ?
Gần đây bên tụi em đã vào thu, thời tiết trở lạnh rất nhiều, hai ngày nay em du lịch ở khu vực của quân đoàn một, Ares vẫn là dáng vẻ cũ, tính tình không tốt lại nói chuyện khó nghe, nhưng mà em sẽ không chấp nhặt với cậu ấy đâu, em đã không phải trẻ con nữa.
Mọi thứ của cha đều tốt, sau khi chị đi cha có chút tức giận, nhưng mà rất nhanh đã tha thứ cho chị, lúc viết phong thư này cha đang nói chuyện điện thoại với em, cha nói cha rất yêu chị, em cũng vậy.
Edward đối với chị có tốt không? Chị bỏ lại em cùng hắn đi đến nơi xa như vậy, nếu như hắn đối xử với chị không tốt, cho dù bao xa em đều sẽ chạy tới chỉnh hắn một trận.
Có đôi lúc, em sẽ mơ thấy ngày tháng trước kia ở cùng với chị, sau khi tỉnh lại muốn đến phòng của chị ngủ cùng với chị, mới nhớ ra chị đã ở trên một ngôi sao khác rất xa rất xa.
Vào lúc này, em sẽ luôn cảm thấy có chút buồn. Kỳ phục dịch của em còn năm mươi năm năm sẽ kết thúc, đến lúc đó em nhất định sẽ đi tinh hệ La Mã thăm chị.
Hy vọng chị khỏe mạnh vui vẻ, chờ mong hồi âm của chị.
Em gái nhỏ nhớ chị nhớ đến không ngủ được.
Đồng An.
Lúc Ares vào cửa thì nhìn thấy Đồng An ở trạng thái đang biên soạn, cô viết rất nghiêm túc, có lúc còn ngừng bút đọc lại, trên mặt là biểu cảm nghiêm túc hiếm có.
Hắn vừa thấy đã biết, Đồng An lại đang viết thư cho Đồng Tâm Vũ.
Cá tính của Đồng An thẳng thắn lại sáng lạn, thoạt nhìn rất dễ ở chung, nhưng trong xương cốt luôn có một loại bạc bẽo không đặt bản thân cũng không đặt người khác ở trong mắt, thế giới của cô quá nhỏ, chỉ đặt một Đồng Tâm Vũ. Bắt đầu từ cao trung, mỗi tuần Đồng An đều sẽ viết thư cho Đồng Tâm Vũ. Sau khi lên đại học, Đồng An học tác chiến, Đồng Tâm Vũ học y, tuy là cùng trường, nhưng cách nhau nửa thành phố xa như vậy, vì thế thói quen viết thư này vẫn luôn duy trì.
Thói quen của Đồng An là báo tin vui không báo tin buồn, ở trước mặt chị gái cô, cô luôn thích giả dạng làm một bé gái không lo không nghĩ, mỗi ngày chính là làm nũng và khoe mẽ. Ares nghĩ, cả đế quốc đại khái cũng chỉ có Đồng Tâm Vũ sẽ xem Đồng An thành một cô gái nhỏ vô hại.
Hắn đứng ở cửa trong chốc lát, chờ Đồng An hong khô thư của cô, sau đó bỏ vào trong phong thư.
“Nè,” Đồng An xoay người, đưa thư cho Ares, “Một lát nữa gửi giúp tôi.”
Ares nhận thư, oán giận nói: “Cô sai tôi thật thuận tay —— Hạ Bá Thụy tới rồi, cô biết không?”
Đề tài thay đổi có hơi nhanh, lông mi Đồng An khẽ nhướng: “Hạ Bá Thụy tới làm gì? Tôi nhớ trước nay quan hệ quân đoàn một và quân đoàn hai không hợp.”
Vẻ mặt Ares u ám, hắn vuốt phẳng phong thư một chút, nói: “Tới tìm cô.”
“Hắn muốn đón cô đến quân đoàn hai.” Ares nhìn biểu cảm của cô, gằn từng chữ một hỏi: “Cô muốn đi sao?”
Quả thật Đồng An không hiểu rõ lắm cơ chế của công việc người an ủi, chỉ là mơ hồ biết đại khái là mấy quân đoàn trưởng bàn bạc quyết định, lúc đó lúc phân phối Ares tới sớm nhất, cho nên cô được phân phối đến quân đoàn một này.
“Tôi có nghĩ gì hay không.” Cô thuận miệng nói, “Các anh quyết định xong rồi.”
Sắc mặt Ares càng khó coi hơn một chút.
“Tôi đang hỏi cô, ngươi muốn đi hay không?” Hắn hỏi lại một lần.
Dáng vẻ của hắn có chút không giống bình thường, vì thế Đồng An thuận theo lời của hắn cân nhắc một chút.
“Đều được.” Cô nói.
Sau đó cô nhìn thấy Ares nghiến răng nghiến lợi mà nở nụ cười.