Trải qua khoảng thời gian ngắn tìm hiểu nội tình, Nguyễn Hàn Kỳ đại khái biết được, cô vậy mà lại xuyên không chứ chẳng phải trùng sinh. Suy cho cùng vẫn là sống lại một kiếp. Chắc có lẽ Phán Quan gạch sai tên nên chuộc lại lỗi lầm bằng cách ném cô sang thế giới khác. Phương thức làm việc thật kỳ cục! Chẳng có tí trách nhiệm gì cả.
Nguyễn Hàn Kỳ đứng trước gương trong toilet nhìn ngắm bản thân, mũi cao thanh thoát có chút gồ nhẹ, cặp mắt hai mí có phần anh khí, lông mày sắc bén, môi mỏng đa tình, xương hàm góc cạnh đầy cuốn hút, làn da trắng sáng nhưng do bệnh mà trở nên xanh xao kém sắc, phải nói cơ thể này giống y như đúc sát thủ Satan SSS nhưng không biết nguyên chủ chăm sóc làm sao mà nhìn cứ như con ma ốm, đi đường gió thổi muốn bay.
Kiếp trước Nguyễn Hàn Kỳ sở hữu gương mặt đẹp phi giới tính mà hiện tại nhìn bản thân trong gương thật khóc không ra nước mắt, cơ bụng đáng tự hào của cô đâu mất rồi, với chiều cao vượt trội 170cm lại thiếu da thiếu thịt, nhìn qua thật giống cây tre miễu, làm sao mà dụ dỗ con gái nhà người ta đây?.
"Phía dưới hình như thiếu thiếu thì phải." Nguyễn Hàn Kỳ dứt khoát tuột cái quần bệnh nhân xuống, hít sâu một hơi rồi hạ mắt nhìn xuống giữa hai chân. Cơ thể này giống cô đến 99% nhưng 1% còn lại đâu.
- Trời ơi! Con nhộng của tui đâu?.
Nguyễn Hàn Kỳ xuy sụp, tiếc nuối khi rời xa cậu em trai bé nhỏ của mình.
Nguyễn Hàn Kỳ lủi thủi trở về giường bệnh, miên man suy nghĩ "cỗ thân thể này hiện tại vẫn còn là học sinh cấp ba, mẹ mất từ sớm, còn ba Lý Đức Bình thì đi thêm bước nữa, cũng tức là người phụ nữ vừa rồi chẳng ai khoác ngoài danh xưng mẹ kế tiếng lành đồn xa trong truyền thuyết, nếu ông trời đã cho mình sống lại một đời, thì nên biết thân biết phận mà quý trọng sinh mạng, tận hưởng đỉnh cao quang vinh."
"Cạch"
Tiếng mở cửa cắt đứt dòng suy nghĩ. Nguyễn Hàn Kỳ vô thức ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh liền thấy mẹ kế Trần Ngọc Gia Hân cầm theo phích cháo bước vào.
Lúc nãy không để ý, hiện tại Nguyễn Hàn Kỳ nhìn kỹ mới phát hiện Trần Ngọc Gia Hân đẹp quá, tóc đen óng xoăn nhẹ xoã xuống tấm lưng thẳng tắp, gương mặt trái xoan cân xứng, mắt to sắc sảo, nét mày cong dài, đôi môi trái tim căng mọng, tổng thể mang sắc thái lạnh lùng, ba vòng lòi lởm nở nang rõ ràng, bộ ngực đồ sộ như ẩn như hiện sau lớp áo sơ mi mở hờ hững hai cúc đầu tiên khi mẹ kế khom người múc cháo ra bát, cặp chân dài thẳng tắp câu nhân, chân váy ngắn bó sát tôn lên vòng ba quả đào tròn trịa, chậc, chả trách ba cô lại bước thêm bước nữa, đến cả cô nhìn mà còn phải nuốt nước miếng đây này.
- Con ăn thử xem có vừa miệng không?.
Trần Ngọc Gia Hân lên tiếng nhắc nhở Nguyễn Hàn Kỳ cứ mải mê nhìn ngắm mình đến ngây dại "Chẳng phải trước đây ghét mình lắm hay sao? Bộ định tính kế mình hay gì mà nhìn người ta chằm chằm rồi nuốt nước bọt?".
- Ah... Ừm.
Nguyễn Hàn Kỳ sực tỉnh, có đôi chút ngượng ngùng mà nhận lấy chén cháo thịt bằm còn nóng, khuấy khuấy rồi múc lên một muỗng, tất nhiên không quên thổi phù phù mấy cái trước khi cho vào mồm.
- Mẹ tự nấu sao, mùi vị không tệ.
- Ừm, ngon thì ăn nhiều vào cho mau khoẻ.
Nguyễn Hàn Kỳ mồ côi từ nhỏ, may mắn được lão sư phụ nhận nuôi rồi huấn luyện thành sát thủ, ngoài sư phụ ra thì chẳng còn ai đối tốt với cô cả, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô được người thân chăm sóc, mặc dù không phải máu mủ ruột rà nhưng cũng cảm nhận được phần nào ấm áp của gia đình.
Trần Ngọc Gia Hân nhìn cô ăn ngon lành như vậy, khoé môi không ý thức mà cong nhẹ. Bản thân nàng đã hao phí tâm tư để nấu, nhận lại một lời khen đương nhiên cảm thấy vui vẻ.
Đã hai ba ngày trôi qua kể từ khi Nguyễn Hàn Kỳ tỉnh lại, mẹ kế luôn túc trực bên cạnh chăm sóc con chồng, còn Lý Đức Bình thân làm cha lại biệt tăm biệt tích từ hôm đó cho đến nay.
- Bệnh nhân bình phục rất tốt, có thể xuất viện rồi.
- Cảm ơn bác sĩ.
Nguyễn Hàn Kỳ vui vẻ nói, mấy ngày nay ở lì trong phòng bệnh khiến cô chán chết đi được, cuối cùng cũng có thể tự do bay nhảy rồi.
Yên vị bên trong xe, Nguyễn Hàn Kỳ xoay mặt ra ngoài ngắm nhìn thành phố phồn hoa trông thật lạ lẫm.
- Nhà ở đâu?.
Một câu hỏi không đầu không đuôi rất chi là khó chịu cho người nghe, Trần Ngọc Gia Hân cũng không ngoại lệ, nhưng nàng chỉ đơn giản nghĩ người lớn ai lại chấp nhất trẻ con làm gì.
- Ở khu dân cư A thành phố X.
- Ừ.
Nguyễn Hàn Kỳ vẫn như cũ không đối hoài tới Trần Ngọc Gia Hân mà chống cằm nhìn ra đường phố đang thụt lùi lại phía sau, trong xe lại trở thành một mảnh yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều.
Chiếc xe hơi dừng lại trước một cổng biệt thự lấp lánh, tài xế tra thẻ trước máy quét, ngay lập tức cổng lớn tự động mở ra, xế hộp xịn sò lăn bánh vào trong sân.
"Gì đấy, trời ạ! Sao toàn màu hường không vậy?. Nguyên chủ là bánh bèo chính hiệu."
Nguyễn Hàn Kỳ nhăn mặt như bà cụ 80 nồi bánh chưng, chê nặng gu thời trang sến súa của nguyên chủ.
Tủ quần áo toàn đồ diêm dúa, tìm mãi mới kiếm được một cái quần short phối với áo thun, và tất nhiên nguyên set đồ mà cô đang bận trên người cũng là gam màu hường mạnh mẽ.
Tắm rửa mát mẻ Nguyễn Hàn Kỳ liền phóng lên giường, chăn yêm nệm ấm thảnh thơi nhắm mắt ngủ.
Vừa mới chợp mắt không lâu liền tiến vào mộng, trong mơ hiện ra bóng hình mờ ảo của một người phụ nữ đang ôm một bé gái, thủ thỉ bên tai nó cái gì đó có vẻ rất quan trọng mà cô dù cố cách mấy cũng không thể nghe được.
Tiếp theo, khung cảnh lại biến thành lễ đường trang trọng, vẫn là người phụ nữ đó, nhưng lần này lại khoác cánh tay chú rể, sánh bước đến gần cha Xứ trong tràn tiếng vỗ tay chúc phúc của khách dự tiệc.
Đột nhiên cảnh vật xung quanh lại xoay chuyển, sinh nhật của bé gái kia, nó được người phụ nữ tặng cho một hộp gỗ chạm khắc hoa văn tinh tế.
"Két... Rầm..."
- Không... không... đừng...!!!
Sự việc diễn ra ngay trước mắt mà Nguyễn Hàn Kỳ chẳng thể ngăn cản.
Chiếc xe hơi mà người phụ nữ cầm lái bị mất thắng đâm vào cột điện gần đó, hiện trường tai nạn hỗn độn, người phụ nữ bên trong xe bất tỉnh, máu đỏ tuôn ra ướt vầng tráng đẹp, hơi thở thoi thóp chẳng rõ sống chết. Đột nhiên đốm tối từ giữa không trung lan rộng ra nhanh chóng ăn mòn giấc mơ kinh khủng kia.
Nguyễn Hàn Kỳ giật mình tỉnh giấc, hoá ra nãy giờ chỉ là chiêm bao, nhưng sao lại chân thật đến vậy, tựa như cô là nhân chứng sống chứng kiến hết thảy mọi chuyện.
Giọt nước mắt mằn mặn không kiềm chế được mà nhiễu xuống chăn gối, Nguyễn Hàn Kỳ vội đưa tay lau đi. Mồ hôi mịn nhễ nhại khắp trán, kèm theo đó là tim đập nhanh liên hồi, cô kéo chăn qua một bên vội bước xuống giường, đi vào toilet rửa mặt cho tỉnh táo.
"Đúng rồi cái hộp. Đây là điểm mấu chốt." Như có điều gì đó thôi thúc Nguyễn Hàn Kỳ phải mau mau tìm cho bằng được cái hộp gỗ chạm khắc hoa văn tinh tế kia.
Cô vội vã chạy ra khỏi phòng tắm, lục tung phòng ngủ, từ bàn học, giường tủ, kệ sách mà vẫn không tìm thấy. Rốt cuộc nguyên chủ cất nó ở đâu?
Bỗng ánh mắt tinh tường của Nguyễn Hàn Kỳ lia đến ngăn kéo tủ đồ.
- Hộc tủ này sao lại cạn như vậy?. Có khi nào phía dưới có hộc rỗng không nhỉ?.
Nghĩ là làm, Nguyễn Hàn Kỳ kéo ra kiểm ra, quả nhiên cô phỏng đoán chính xác rồi, người thợ mộc đã cố tình thiết kế như thế để cho chủ nhà cất giấu đồ.