Trong khoang máy bay hạng sang, tại một góc gần cửa kính có một người con gái mang nét đẹp phi giới tính, mũi cao lai Tây, môi hồng khẽ chuyển động khi ăn, răng trắng đều như ngọc thạch, đôi mắt sâu 2 mí mang một vẻ đẹp của sự bí ẩn và lạnh lùng đang ung dung ngồi ăn bít tết nhâm nhi cùng ly rượu vang đỏ, không ai khác đó chính là Trần Kỳ Phương.
- Xin hỏi quý khách có cần dùng gì nữa không ạ?.
Cô tiếp viên nở nụ cười có chút ngại ngùng hỏi.
Trần Kỳ Phương khựng lại một chút vì đang ăn mà bị làm phiền, khẽ cau mày khó chịu, cất giọng nói.
- Không, cảm ơn.
- Xin lỗi vì đã làm phiền.
Cô tiếp viên có chút thất vọng xuất hiện trên gương mặt trẻ trung.
Thực ra cô tiếp viên định xin in4 của soái tỷ Trần Kỳ Phương mà người ta không thèm để ý đến mình, mặc dù đối phương có nói "cảm ơn" mà sao nghe lạnh tóc gáy quá đi.
- Chuyến bay VN Airlines mã số 0356 từ Đảo Sicilia Ý đến TP HCM Việt Nam đã hạ cánh an toàn.
Tiếng thông báo từ loa vang ra.
Từ trong cửa kính, một cô gái vóc dáng cao ráo khoác trên người cái áo blazer đen, bên trong là áo thun đơn điệu, phối với quần jeans bó sát cặp chân thon, cộng với cặp kính thời trang đồng màu che lấp một phần gương mặt, nhưng không vì thế mà bị chìm giữa đám đông, trái lại còn thu hút vô số ánh mắt dõi theo bóng dáng ấy không rời.
Mặc kệ bao ánh nhìn, Trần Kỳ Phương kéo vali đi thẳng ra khu vực chờ, cầm điện thoại gọi một cuộc, không lâu sau một chiếc xe BMW 5 dừng trước mặt, tài xế xuống xe xách vali bỏ vào cốp, còn cô tự mở cửa xe và lên ngồi.
- Đến khách sạn Vinpearl Luxury Landmark 81.
Trần Kỳ Phương nhắm mắt dưỡng thần, một bên nói.
- Vâng.
Chiếc xe lăn bánh chạy trên đường phố nhộn nhịp.
"Ting~~~".
Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh bên trong xe.
- Này có mua quà cho tui không vậy bạn hiền?.
Bạn bè gì đâu mà mở miệng ra là đòi quà!.
- Đồng Hồ Rolex Datejust 36, hài lòng?.
Trần Kỳ Phương lười biếng nói.
- Cảm ơn nha, bạn chí cốt.
m thanh hớn hở từ đầu dây bên kia thật làm cho Trần Kỳ Phương hoài nghi Tommy kết thân với mình là vì tiền. Bất quá nhà Tommy đúng là giàu thật!, Sở hữu rất nhiều bất động sản bao gồm khách sạn và khu nghỉ dưỡng trải dài khắp nước. Tiền không thiếu nhưng lại có sở thích đòi quà người khác.
- Chuyện đó, tới đâu rồi?.
Trần Kỳ Phương buồn bực khi nhắc đến vấn đề này. Một con chim hoàng yến không biết yên phận thủ thường, thật làm cho người ta căm phẫn.
- Tất nhiên là xong hết rồi, tối đi bar với tui rồi tui đưa cho.
- Ok, nhắn địa chỉ đi.
Vừa trò chuyện xong thì xe cũng dừng trước một khách sạn chuẩn 5 sao sang và trọng lộng lẫy, Trần Kỳ Phương nhận phòng rồi đánh một giấc sau chuyến bay dài mệt mỏi.
Còn về phần Nguyễn Thanh Ngọc tính đến nay đã đi làm được 5 ngày rồi. Buổi sáng đi học, xế chiều làm phục vụ ở quán cà phê, tối thì làm ở bar. Mỗi ngày chỉ ngủ có 3 tiếng, cơ thể gầy hẳn đi.
Mới lúc sáng ở trường Hạ Vy lo lắng hỏi thăm Nguyễn Thanh Ngọc vì thấy nàng trông có vẻ mệt mỏi. Nguyễn Thanh Ngọc đành nói dối là do thức khuya học nên ngủ không đủ giấc cho qua chuyện.
Nguyễn Thanh Ngọc không muốn nhờ Hạ Vy giúp đỡ mình thêm nữa vì Hạ Vy đã giúp nàng rất nhiều rồi, từ chuyện giới thiệu việc làm thêm ở quán coffee, thuê trọ, những ngày chân ướt chân ráo lên Sài Gòn... Cho nên lần này nàng muốn tự mình tìm cách giải quyết. Nguyễn Thanh Ngọc thầm nghĩ "cố gắng lên Thanh Ngọc, vì ông ngoại, mình sẽ làm được".
Tại Kings Bar ở khu Vip phía trên, Tommy và Trần Kỳ Phương đang nói chuyện với nhau trong tiếng nhạc xập xình, phía dưới là dân bay lắc nhảy múa inh ỏi.
- Bằng chứng đây, người của mình chụp cho cậu một xấp luôn đó, tha hồ mà xem.
Tommy lấy ra một phong thư ở túi áo trong, thẩy cái "bẹp" trên bàn.
Trần Kỳ Phương nhận lấy, nhếch mép cười mỉa mai ẩn giấu chút tức giận.
- Trông bồ cao thêm 5 phân thì phải.
Tommy cười cười, nhướng mày trêu ghẹo.
Bị cắm sừng không cao lên mới lạ.
Trần Kỳ Phương không nói gì chỉ tặng cho Tommy một ánh mắt đầy cảm tình.
- Mình nói chơi thôi mà bồ có cần nhìn mình dữ vậy không chớ, nhỏ mọn.
Tommy trề môi, ngắt một trái nhỏ trên dĩa trái cây bỏ vô miệng ăn.
Phía bên kia không xa, Nguyễn Thanh Ngọc đang rót rượu cho một tên vừa mập, vừa già, vừa xấu, ông ta cứ nhìn nàng bằng ánh mắt dê xồm đầy du͙© vọиɠ.
- Uống với anh một ly đi, đã mấy hôm rồi anh mời mà em chẳng uống, không nể mặt anh gì hết.
Tuổi chừng năm mươi mấy mà mở miệng ra là anh anh em em. Thật buồn nôn!.
Bạn rượu xung quanh ông ta cũng phụ họa theo.
- Phải đó cô em, em nên nể mặt giám đốc Lý của chúng ta.
- Nếu em chịu uống 1 ly thôi anh sẽ mua giúp em 50 chai rượu thế nào?.
Thấy nàng lưỡng lự ông ta nói thêm.
- Nếu em sợ ly rượu này không sạch sẽ, vậy anh sẽ kêu phục vụ quán em đem 1 ly rượu mới ra, được chứ?.
Nguyễn Thanh Ngọc gật đầu đồng ý, trong đầu thầm nghĩ "50 chai rượu! tiền hoa hồng gần 5 triệu, bằng tiền lương mấy ngày qua" trong một lúc thiếu tỉnh táo mà nàng đã đưa ra một quyết định mà sau này khi nghĩ lại nàng sẽ không bao giờ thấy hối hận.
Về phía Trần Kỳ Phương trong lúc lơ đễnh nhìn qua bàn kế bên thấy Nguyễn Thanh Ngọc đang rót rượu cho tên kia thì khẽ nhíu mày mà bản thân cô cũng chả để ý. Ngồi một lúc thì cô và Tommy cũng tính tiền ra về.
Khi Trần Kỳ Phương vừa mới ra về thì rượu cũng được đưa lên.
Nguyễn Thanh Ngọc nhắm mắt cố uống hết chất lỏng cây xè, vị đắng nghét trôi xuống cuống họng làm nàng muôn phần khó chịu, chưa tới một khắc rượu đã làm nàng cảm thấy trong người không ổn nên đứng dậy tìm cớ đi vệ sinh để nôn ra. Ai dè tên giám đốc Lý cho người đợi ở cửa để bắt nàng, xô vào chiếc xe hơi đậu sẵn ở đó tức tốc chạy đến khách sạn.
Nguyên bản tên nhân viên bưng rượu đã nhận tiền của giám đốc Lý nên ly rượu đưa cho Nguyễn Thanh Ngọc đã được thêm chút phụ gia.
_______
Trần Kỳ Phương sau khi tắm xong thì cảm thấy bụng cồn cào "chắc là lúc nãy có uống chút rượu nên bây giờ đói bụng" vì thế nhấc máy gọi xuống quầy tiếp tân yêu cầu 1 dĩa mì Ý đem lên phòng tổng thống 01.
"Cốc, cốc, cốc"
Kỳ Phương mở cửa nhận lấy dĩa mì từ tay nhân viên cùng lúc đó gã giám đốc Lý đang dìu Nguyễn Thanh Ngọc đi ngang qua mặc cho nàng ra sức kháng cự, chống trả yếu ớt.
Trong một hơi thở Nguyễn Thanh Ngọc nhìn thấy Trần Kỳ Phương, nàng không màn người xa lạ mà ra hiệu bằng ánh mắt, muốn nhận được sự giúp đỡ từ cô nhưng giám đốc Lý đã nhanh chóng đẩy nàng vào phòng tổng thống 03.
Trần Kỳ Phương nhìn thấy chứ nhưng chả muốn quản chuyện của người khác nên xem như không có gì mà bước vào phòng ăn dĩa mì Ý nhưng không tài nào ăn nổi, trong đầu cứ xuất hiện ánh mắt cầu cứu tuyệt vọng ban nãy, có điều gì đó thôi thúc cô phải cứu nàng nếu không sẽ hối hận "thôi thì cứu 1 mạng người còn hơn xây 7 toà tháp đi".
Nguyễn Thanh Ngọc nằm trên giường, hai hàng nước mắt cứ thế lăng dài trên gương mặt xinh đẹp, nàng sợ, nàng trách bản thân đã quá non nớt để bị người ta tính kế, cơ thể nóng bừng rất khó chịu, nàng tự cắn môi của chính mình đến tái đi, muốn dùng sự đau đớn để giữ chút ít thanh tỉnh còn sót lại.