Trên người Minh Thành Hữu có một mùi hương rất dễ chịu.
Nó đan xen giữa mùi cơ thể quyến rũ và mùi thuốc lá thoang thoảng.
Nhưng những thứ này, Phó Nhiễm đều hoàn toàn tảng lờ. Cô gần như không thể thở nổi, hai tay không có chỗ đặt, đành phải chụp về phía trước.
Chí ít thì, cô có thể cảm nhận được làn da của Minh Thành Hữu rất đẹp, không thô ráp như da đàn ông trong ấn tượng. Phó Nhiễm nín thở đến khó chịu, bỗng chốc cảm thấy l*иg ngực đau đớn như sắp nổ tung, còn không nghĩ cách để thoát ra, cô e mình sẽ trở thành người đầu tiên chết ngạt vì bụng của đàn ông.
Phó Nhiễm há miệng.
Cùng với tiếng kêu của người đàn ông, cô đã bị hất lên giường. Minh Thành Hữu cúi đầu, phần bụng anh luôn tự hào bỗng chốc rành rành một dấu răng còn mới, xung quanh vẫn còn ánh lên những vệt nước bọt. Anh bất ngờ ngẩng đầu lên, nhìn cô như nhìn một mãnh thú nào đó trong vườn thú: "Cô cầm tinh con gì vậy?".
"Thỏ."
Minh Thành Hữu khịt mũi khinh bỉ: "Thỏ á? Tôi thấy là hổ thì đúng hơn".
Phó Nhiễm chống khuỷu tay lên mặt giường, nghiêng người định đứng dậy. Minh Thành Hữu giữ chặt vai trái của cô: "Đi đâu?".
"Nhà anh to thế này, chắc là có phòng ngủ của khách chứ?"
Khóe môi lạnh nhạt của người đàn ông cong lên một nụ cười không chút thiện ý. "Cô ra ngoài thử coi? Tôi dám bảo đảm, quản gia Tiêu lúc này đang canh ngoài cửa, cô chỉ cần đi ra ngoài một bước thôi, trong vòng nửa tiếng, mẹ tôi chắc chắn sẽ tới đây, áp giải cô lên giường ngủ với tôi, cô có tin không?"
Nhớ tới điệu bộ thậm thụt ban nãy của quản gia Tiêu, bảo Phó Nhiễm không tin cũng khó.
"Người con gái xuất hiện trong lễ đính hôn là người anh thích phải không?"
Minh Thành Hữu hơi nheo mắt lại, như đang cân nhắc. Sau khi nhìn thấy thần sắc của Phó Nhiễm, anh đã hiểu cả: "Nếu không muốn làm con dâu nhà họ Minh, vì sao lại đồng ý đính hôn?".
"Vậy còn anh thì sao?" Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, muốn tìm được một chút đầu mối trong mặt nước sâu rộng ấy.
"Cô đừng mơ có thể moi được gì từ tôi. Chơi với tôi mà cũng không biết tự lượng sức mình. Tôi cho cô hay, tôi vô cùng tình nguyện. Cô quan tâm tới cô gái ở buổi tiệc đính hôn làm gì, người sau này chung sống với tôi là cô."
Phó Nhiễm suýt nữa thì ngừng thở.
Minh Thành Hữu theo đà đẩy cô xuống, chiếc xường xám xẻ cạnh làm lộ hết bắp chân. Đôi tay anh giữ chặt bả vai Phó Nhiễm, người hơi đổ xuống: "Tối nay là đêm tân hôn của chúng ta, tới đi".
Anh đã lộ liễu đến mức này, Phó Nhiễm đành phải nhìn đi chỗ khác. Ngũ quan như được tỉ mỉ phác họa của Minh Thành Hữu từng bước áp sát cô, lòng bàn tay của người đàn ông một lần nữa xoay mặt cô lại một cách không hề khách khí: "Ở trên giường phải tập trung một chút".
"Anh muốn thật sao?" Phó Nhiễm quyết định không trốn tránh nữa.
"Cô thì không?"
Phó Nhiễm chỉ nghe bên ngoài đồn đại Minh tam thiếu phong lưu đã thành tính. Cô những tưởng đây sẽ là một cậu công tử bột dễ đối phó, nào ngờ thủ đoạn đọ sức của anh hóa ra lại hạng nhất.
Ngón tay Phó Nhiễm cởi bỏ hai chiếc cúc: "Được, bắt đầu đi".
Vạt áo của chiếc xường xám Phượng Hoàng Triều Dương đã lật mở, chiếc khuy áσ ɭóŧ màu đen thấp thoáng xuất hiện, Minh Thành Hữu liếc nhìn từ trên cao. Đầu ngón tay Phó Nhiễm hơi run rẩy. Cô đang đánh cược, nếu cược thua...
Cô nhìn chằm chằm về phía l*иg ngực người đàn ông, cùng lắm thì một đêm. Nếu cô đã đồng ý đính hôn thì cũng phải chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.
Một nơi nào đó trên cơ thể Minh Thành Hữu đã có phản ứng, đôi mắt anh ánh lên chút bực bội. Anh nhanh chóng rời khỏi đỉnh đầu Phó Nhiễm, rảo bước đi vào trong phòng tắm.
Tiếng nước chảy rào rào vang lên bên trong, thanh âm ấy lọt vào tai Phó Nhiễm, tựa như một trái tim bị ném vào giữa một chảo dầu sôi, hành hạ hết lần này tới lần khác. Cô lăn lộn, trằn trọc, hai tay vội vàng cài cúc áo lại. Khi Minh Thành Hữu đi ra, cô đã lại ngồi nghiêm chỉnh bên mép giường.
Anh mở tủ quần áo, mặc áo ngủ vào ngay trước mặt Phó Nhiễm.
Trong tủ treo la liệt những kiểu quần áo mới của phái nữ, đi kèm cả thương hiệu. Tất cả đều do Lý Vận Linh sai người chuẩn bị. Quả nhiên, Phó Nhiễm chỉ cần vác cái xác không tới là được.
Minh Thành Hữu bật ti vi lên. Đây là nhà của anh, dĩ nhiên anh chẳng có gì phải dè chừng. Hai chân vắt chéo, cánh tay người đàn ông gối lên sau gáy, dáng vẻ nhàn nhã xem bản tin tài chính.
Phó Nhiễm tìm đồ lót từ trong tủ, rồi lại lựa một chiếc áo ngủ kiểu dáng khá kín đáo. Cô đi vào trong phòng tắm, cứng nhắc khóa trái cửa lại.
Đôi chân cứng đờ trở nên mềm nhũn, bất lực. Phó Nhiễm khẽ dựa vào cánh cửa. Lúc này đây, cô lại chỉ có một mình.
Lại là một mái nhà xa lạ, không thuộc về cô.
Đôi mắt cô chua xót đến khó chịu, khóc cũng chẳng ích gì. Phạm Nhàn nói tính cô lạnh nhạt, không giống mấy cô con gái khác là cục bông thân thiết của mẹ. Phó Nhiễm gạt nhẹ khóe mắt, chỉ là họ không nhìn thấy nội tâm của cô, cũng chẳng ai có thể mang tới cho cô tình yêu.
Bồn tắm mát xa của nhà họ Minh có thể hình dung như một bể bơi kiểu nhỏ, toàn bộ được lắp đặt hiệu ứng tự động kiểm soát nhiệt độ. Nền nhà được lát gạch men nhập khẩu, nghe nói mỗi viên gạch loại này đều có yêu cầu khắt khe về kích cỡ, một phân một ly cũng không được sai lệch.
Phó Nhiễm tắm rửa xong đi ra ngoài, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng Minh Thành Hữu đang nói chuyện điện thoại.
"Làm gì chứ? Anh còn có thể làm gì được?" Nghe thấy động tĩnh, anh ngước mắt lên, liếc nhìn Phó Nhiễm: "Ha, anh sẽ không lên giường với cô ta... Còn vì ai vào đây? Em tự nói xem?". Khóe môi Minh Thành Hữu nhếch lên một nụ cười khẽ, nhạt nhòa: "Phải, gương mặt cô ta không xinh bằng em, vóc dáng cũng không đẹp bằng em, anh sợ đối mặt với cô ta sẽ gặp ác mộng. Được... Ngày mai anh đến với em".
Phó Nhiễm đi tới bên cạnh giường, tầng sương mỏng từ đầu tới cuối không thể tan đi trong ánh mắt Minh Thành Hữu như bao trùm lấy cô. Anh co chân trái lên, ngắt điện thoại.
"Tôi ngủ trên sofa." Phó Nhiễm nói.
Dường như cảm thấy đó là việc đương nhiên, Minh Thành Hữu quay mặt nhìn ra phía cửa. Đầu mày anh hơi nhíu lại, nét mặt lộ ra chút bực bội: "Thôi, ngủ trên giường đi. Chưa biết chừng mẹ tôi lại đánh dấu ký hiệu vào một góc nào đó, nếu phát hiện chúng ta ngủ hai nơi khác nhau, nhất định sẽ gϊếŧ chết tôi".
Thật đúng là mẹ nào con nấy.
Lo sợ vạn nhất, Phó Nhiễm vẫn ngủ bên cạnh Minh Thành Hữu.
Anh xem ti vi đến tận khuya, đầu tiên Phó Nhiễm còn đề phòng, nhưng vẫn không kìm nén được cơn buồn ngủ ập tới. Khi cô tỉnh lại, phát hiện màn hình ti vi vẫn còn đang nhấp nháy, bên cạnh hoàn toàn không có động tĩnh gì. Cũng chẳng biết Minh Thành Hữu đã ngủ hay chưa, Phó Nhiễm xoay lưng về phía anh, quyết định nhắm mắt lại lần nữa, yên tâm thϊếp đi.
Cả đêm đều bình an vô sự.
Sáng sớm, sau khi mặc quần áo chỉnh tề, theo ý của Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm khoác tay anh đi xuống nhà. Quả nhiên là Lý Vận Linh tới sớm, giờ này đã có mặt ở phòng khách.
"Tiểu Nhiễm, Thành Hữu, hôm qua ngủ có ngon không?"
"Ngon ạ." Minh Thành Hữu gật đầu lia lịa. Anh đánh mắt về phía Phó Nhiễm bên tay phải, ánh mắt ngập tràn ám muội.
Lý Vận Linh dẫn hai người họ vào trong phòng ăn. Bà ra hiệu bằng ánh mắt cho quản gia Tiêu, bà ta bèn vòng qua chiếc bàn ăn bằng gỗ lim, đi thẳng lên gác.
Phó Nhiễm cầm đũa lên, khẽ thở dài. Có lẽ tối qua Minh Thành Hữu nói đúng, chẳng phải giờ quản gia Tiêu đang đi nghiệm thu thành quả đấy sao?
Minh Thành Hữu uống một hớp cháo, ánh mắt lấp lánh nụ cười lúc sáng lúc tối. Anh biết, Phó Nhiễm gặp rắc rối rồi.
Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng bước chân rầm rầm của quản gia Tiêu đi xuống nhà.
Bà ta ôm một chiếc ga giường trong lòng. Phó Nhiễm trông nó rất quen, đó chẳng phải ga trên chiếc giường tối qua cô và Minh Thành Hữu ngủ sao?
Quản gia Tiêu sắc mặt nghiêm nghị, lắc đầu với Lý Vận Linh, khi nhìn sang Phó Nhiễm, ánh mắt đã có thêm phần khinh bỉ.
Lý Vận Linh đập đôi đũa xuống cái "bộp", sự thân mật ban nãy đã tan thành mây khói: "Phó Nhiễm, hóa ra cô không phải gái trinh?".
Phó Nhiễm nuốt một nửa hớp cháo vào miệng. Cô đánh mắt nhìn Minh Thành Hữu ngồi bên, chỉ thấy anh điềm nhiên ăn sáng, đôi môi hơi mím lại, dáng vẻ cực kỳ tao nhã, tựa hồ hoàn toàn không xen vào chuyện này.
Bàn tay trái cầm thìa múc cháo của Minh Thành Hữu đặt phía trước, chiếc nhẫn đính hôn kia đâm vào mắt Phó Nhiễm tới buốt lạnh.
Hết chương 3