Chạy Tình

Chương 43

Chương 43
Bị hôn trong chớp mắt, Tống Dao trừng to hai mắt, cô có thể thấy rõ ràng từng cọng lông mi của Quý Thừa Xuyên, cảm nhận được hơi ấm cùng với sự ẩm ướt tỏa ra từ đôi môi đang dán chặt lấy môi cô.

Chuyện này nhất định là đang nằm mơ, nhất định là vậy!

Cô nhanh chóng mắt chặt hai mắt, dưới tác dụng của rượu tác động lên đại não, bắt đầu tự thôi miên chính mình liên tục không ngừng. Đây là mơ, là mơ, nhất định là mơ… Rốt cuộc, cô đã được ngủ như ý nguyện.

Đáng thương thay, tổng giám đốc đại nhân vốn định dùng nụ hôn này ngăn chặn chiếc miệng ăn nói lung tung của người nào đó, tiện thể xác định giới tính chân thật của mình cho cô biết. Không ngờ, đây lại là nụ hôn thất bại nhất trong cuộc đời của anh.

Nhân vật nữ chính bị hôn đến ngủ như chết, còn có chuyện gì làm mất mặt hơn chuyện này không?

Lúc Quý Thừa Xuyên muốn dùng nụ hôn này để bước tiếp thêm một bước, chợt nghe bên tai truyền đến âm thanh “khò khò”. Nhân vật nữ chính trong màn cưỡng hôn này, bây giờ, đang từ từ nhắm hai mắt, ngủ như lợn chết.

Gương mặt của tổng giám đốc đại nhân lập tức đen thui, cuộn tay thành nắm đấm, xanh mặt nhẹ nhàng đẩy “lợn chết” trở về ghế lái phụ, tâm trạng phức tạp không còn từ ngữ nào có thể hình dung.

Cô gái này rốt cuộc là yêu quái phương nào? Ngốc nghếch không chịu nổi, quên đi, ngốc nghếch vẫn có thể nhịn được, quan trọng là anh lại thích kiểu ngốc nghếch như thế, chuyện này không thể chịu đựng nổi! Thôi quên đi, cái này nhịn một chút vẫn được, nhưng anh cao quý thế này lại thích kiểu ngốc nghếch, tại sao tình địch vẫn còn đông thế? Chuyện này quá mức chịu đựng được!

“Nói nhỏ cho anh biết, ông chủ của hai công ty lúc trước tôi làm đều thích tôi…”

Ban nãy, hai mắt của Tống Dao mơ mơ màng màng nói ra miệng những lời này. Bây giờ, những lời ấy vẫn còn văng vẳng bên tai anh, trong đó không những chứa đựng sự cam chịu mà còn có không ít vẻ đắc ý, hả hê, rốt cuộc là vì sao? Đồ ngốc này muốn khoe khoang ở trước mặt anh hay thế nào? Hừ, tại sao không nhìn lại bản thân xem có giá trị bao nhiêu? Những tên thích cô đều là kẻ mù!

“Soạt”, bố đây cũng mù!

Tổng giám đốc đại nhân giận dữ, vì bỗng nhận ra bản thân đã trở thành một thành viên trong “quân đội mù”, tâm trạng càng tồi tệ hơn.

Cứ như thế, ước chừng khoảng 10 phút sau, Quý Thừa Xuyên ở trong xe mới bình tĩnh hơn. Cho đến khi Tống Dao theo bản năng rụt bả vai, lúc này mới khiến cho anh khôi phục lý trí.

Kiềm chế xúc động muốn hôn ngấu nghiến người nào đó hơn mười, hai mươi lần cho đến khi cô tỉnh lại, Quý Thừa Xuyên cầm áo khoác lên, đắp lên trên người của Tống Dao.

Hơi ấm bao trùm, Tống Dao thỏa mãn đưa tay lên miệng ngoáp vài cái, ngủ ngon hết sức. Ngọn đèn nửa tỏ nửa mờ từ bên ngoài cửa sổ xe rọi vào, chiếu lên gương mặt đang say giấc không hề đề phòng. Gò má đỏ ửng cùng với ánh sáng mờ mờ hòa quyện vào nhau, sản sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, thần bí, “làm cho người ta khó lòng dời mắt sang chỗ khác được”.

Nếu như, mỗi ngày tỉnh dậy, đều có thể nhìn thấy gương mặt này, chắc có lẽ không cảm thấy nhàm chán đâu nhỉ?

Chợt nhớ đến, vừa nãy, bởi vì thích cô gái ngốc nghếch trước mặt, mà tự mắng bản thân là có mắt như mù. Bây giờ lại nảy sinh cảm xúc như thế, tổng giám đốc đại nhân vô cùng buồn bực.

Cảm giác bực bội tràn ngập trong lòng, Quý Thừa Xuyên quay phắt đầu lại, đạp mạnh chân ga.

Chiếc xe thể thao màu đen như mũi tên rơi cung, lao vào trong bóng đêm mờ mịt lần nữa. Lúc này, Tống Dao đã không còn náo loạn, trong xe chỉ còn một bầu không khí tĩnh mịch, không một tiếng động.

Ban đêm, trên đường lớn cũng không còn mấy người, chưa đầy nửa tiếng sau, Quý Thừa Xuyên đã thuận lợi chạy đến nhà Tống Dao. Quay đầu nhìn lại, “lợn chết” vẫn còn ngủ, ngủ rất say, e rằng trong chốc lát sẽ không tỉnh lại.

Giờ phút này, trong lòng của Quý Thừa Xuyên càng phiền muộn thêm, hận không thể đánh thức cô dậy. Trong lúc tỉnh táo, anh muốn cho cô cảm nhận, thế nào mới là nụ hôn chân chính, nhưng bàn tay giơ ra trên không trung nửa ngày, cuối cùng vẫn rụt trở về.

“Hừ!”

Anh cũng không hiểu được chính mình nữa, sau đó khẽ hừ một tiếng. Tổng giám đốc đại nhân xuống xe, đi vòng qua ghế lái phụ bên cạnh, mở cửa, ôm lấy Tống Dao đang ngủ say trong xe đi ra.

Có lẽ vì rung chuyển hơi lớn, Tống Dao bỗng mở mắt ra.

Đêm dài hiu quạnh, bốn mắt nhìn nhau. Quý Thừa Xuyên cứng đờ người, há hốc miệng không biết nên nói cái gì, nhịp tim trong l*иg ngực đập loạn. Đây là bộ dáng khó xử, bẽ mặt nhất trong đời của anh, không biết làm thế nào trong tình cảnh này.

Nhưng chuyện càng bẽ mặt vẫn còn ở đằng sau, khi anh khó nhọc lấy lại vẻ trấn tĩnh, trong lòng anh vô cùng kiêu ngạo, tản ra một chút sức hấp dẫn của phái nam ở trước mặt Tống Dao. Nào ngờ, Tống Dao đang mở mắt trong ngực anh, bỗng nhắm mắt lại, ngủ thϊếp đi.

Lời nói chưa kịp thốt ra mắc nghẹn lại ở cổ họng, tổng giám đốc đại nhân tức đỏ mặt, nghẹn uất muốn ôm Tống Dao đi chầu trời.

Bây giờ, anh nhận ra mình không phải mù, mà là điên, bị cô gái ngốc nghếch này bức điên tiết.

So với vẻ phát điên của tổng giám đốc đại nhân, trái lại, Tống Dao ngủ vô cùng bình yên.

Mặc dù bị Quý Thừa Xuyên “thô bạo” đưa về nhà trọ, “ném” lên giường, vẫn ngủ rất say như cũ, không những thế, tối hôm đó, cô còn nằm mơ.

Mộng xuân!

Từ khi bắt đầu giai đoạn trưởng thành, ngẫu nhiên, Tống Dao cũng sẽ có những giấc mơ tương tự, nhưng đây tuyệt đối là giấc mộng xuân chân thật nhất trong tất cả giấc mộng.

Cô mơ có một người đàn ông hôn cô, người đàn ông ấy có lông mi thật dài, sống mũi thẳng và có đôi môi mềm mại, hôn đến khi cô hài lòng chậc chậc vài tiếng, lúc còn muốn tiếp tục, người đàn ông anh tuấn bỗng lộ ra gương mặt trào phúng quen thuộc.

Đương nhiên đó là Quý Thừa Xuyên!!!

Mộng xuân lập tức biến thành ác mộng, Tống Dao tỉnh dậy từ trên giường, trái tim đập kịch liệt, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.

Trời xanh ơi, đất mẹ hỡi, rốt cuộc tối qua cô đã uống bao nhiêu rượu, mới có thể xuất hiện ác mộng điên rồ như thế? Không đợi cô nghĩ thông suốt, tiếng gõ cửa “cộc, cộc” vang lên kéo cô trở về hiện thực.

“Dao Dao, mở cửa, cậu đâu rồi?” Thẩm Song Song ở ngoài cửa gọi to.

Tống Dao vội vàng gạt bỏ ý nghĩ trong đầu, đi qua mở cửa.

Cửa vừa mở, hai người đều ngẩn cả ra.

Thẩm Song Song: “Cậu làm sao vậy, đầu tóc ướt nhẹp mồ hôi thế?”

Tống Dao: “Váy của cậu rách…”

Thẩm Song Song biến sắc, ấp a ấp úng nói: “… Buổi ký hợp đồng sắp không kịp rồi, tớ phải đi đây!” Nói xong, không nói thêm lời nào, xông vào phòng lấy vali.

Tống Dao ở phía sau hô: “Cậu phải đi rồi à? Ngày hôm qua cậu đi đâu vậy? Gấp gáp thế làm gì? Trước tiên, cậu phải rửa mặt cái đã, miệng của cậu sưng đỏ rồi kìa…”

“Không kịp nữa, tớ phải đi ngay đây!” Lôi kéo vali ra ngoài, ánh mắt của Thẩm Song Song chợt lóe lên, cảm xúc không ổn định.

Tống Dao vẫn không hay biết gì: “Ừm, vậy cậu đi nhanh lên… nhưng mà…”

“Còn cái gì mà nhưng nhị nữa, không thể nói trong điện thoại sao?” Thẩm Song Song trừng to mắt, đôi mắt mờ mịt sắp choáng váng.

Tống Dao ngoan ngoãn im lặng, vẫy tay hướng về phía Thẩm Song Song với tư thế đi có chút kỳ dị, sau khi cô ấy biến mất ở cầu thang, lúc này cô mới lẩm bẩm: “Chiếc tất của cậu cũng rách rồi…”

Một màn rung động lòng người vào cuối tuần, cũng theo Thẩm Song Song rời khỏi mà kết thúc bằng dấu chấm tròn. Tống Dao bị hoảng sở bởi cơn ác mộng, nên không tài nào nghĩ ra lý do vì sao Thẩm Song Song cả đêm không về rốt cuộc đã làm cái gì. Đơn giản là do trong đầu cô bây giờ, toàn bộ đều là gương mặt của Quý Thừa Xuyên trong mơ, cô thậm chí bắt đầu hoài nghi, ký ức rời rạc vào đêm hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Cô chỉ nhớ, Quý Thừa Xuyên kéo cô ra khỏi nhà hàng, ban đêm gió thật lạnh, thổi vào làm cho đầu óc cô choáng váng, còn nhớ Quý Thừa Xuyên mắng cô là đồ ngốc, giúp cô dây thắt an toàn, sau đó…

Trí nhớ tựa như hộp đĩa xuất hiện một mảng lớn trắng xóa, điều chân thật duy nhất có thể xác định ở trong trí nhớ, đó là Quý Thừa Xuyên giúp cô dây thắt an toàn, bốn mắt nhìn nhau.

Độ nóng dường như vẫn còn lưu lại trên hai gò má, trái tim trong l*иg ngực vẫn còn nhảy lên kịch liệt, là vì như vậy ư, cho nên mới xuất hiện giấc mơ đó? Nhưng vì sao lúc đó cô lại cảm thấy rung động, đó chính là Quý Thừa Xuyên, là người lạnh lùng nghiêm khắc, không có tình cảm, hay cố tình gây sự!

Chẳng lẽ cô thích tổng giám đốc đại nhân…

Không! Phải! Đâu!

Lúc Tống Dao cảm thấy rất có khả năng này, trong lòng cô phát ra âm thanh gào thét, vô cùng tuyệt vọng. Chẳng qua cô chỉ lo lắng ông chủ sẽ nhìn trúng cô, tuyệt không ngờ có một ngày, tình hình lại thay đổi, vậy mà cô lại thích Quý Thừa Xuyên? Thích một tên gay!

Chuyện đáng sợ như vậy, tại sao lại xảy ra trên người của cô? Làm sao bây giờ!!!

Suy nghĩ đáng sợ đó làm cho Tống Dao ăn ngủ không yên, thức trắng đêm. Ngày hôm sau, hai mắt thành mắt gấu trúc, lê bước chân nặng nề, tâm trạng ảo não đi làm.

Không thể không thừa nhận, tình yêu là loại tình cảm kỳ diệu nhất của nhân loại, lúc nó chưa phát triển, mọi chuyện đều có thể dùng lý trí để giải quyết, nhưng khi đại não nhận biết được loại tình cảm này tồn tại, tình yêu tựa như nước tràn, đê vỡ, một bước đi không thể vãn hồi.

Trong lúc này, mặc dù cô không ngừng ép buộc bản thân nhìn về Quý Thừa Xuyên với rất nhiều khuyết điểm, nhưng cuối cùng, chỉ nhớ toàn bộ những điều tốt đẹp của anh. Anh dẫn cô đến bệnh viện, mua thuốc cho cô, đưa cô về nhà, quan tâm bệnh tình của cô, làm việc với nhau, cùng nhau ăn cơm rồi ngắm cảnh đêm.

Không thể được! Tống Dao giơ tay che đầu, điên cuồng lắc đầu, mới miễn cưỡng đè nén những… ký ức kia xuống. Sau đó, cô hít một hơi thật sâu, tự nói với chính mình: Bình tĩnh, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

“Nhìn kìa, anh chàng kia thật đẹp trai nha!” Bên tai truyền đến vài tiếng xì xào, cuối cùng đã thành công phân tán lực chú ý của Tống Dao.

“Cô không thấy người ta còn cầm hoa hồng trong tay à, trai đẹp cũng không tới lượt chúng ta, đừng nhìn nữa!”

“Không phải vậy, sao tôi cảm thấy anh chàng này nhìn rất quen mắt thế nhỉ?”

“Anh ta đi chiếc xe hãng Maserati loại mới, lại đẹp trai có tiền, không phải là ngôi sao thì là cái gì?”

“A! Tôi nhớ ra rồi, chẳng phải anh ta là đại thiếu gia của Thịnh Thế Phong đó sao, Thịnh… Thịnh cái gì nhỉ?”

“Tôi cũng nhớ rồi, chẳng phải anh ta là Thịnh Tư Kỳ, vừa bỏ ra 300 triệu tranh giành mảnh đất với chúng ta đó à?”

“Đúng vậy, chính là anh ta!”



Tranh luận kịch liệt vẫn còn diễn ra, nhưng Tống Dao đã không còn nghe tiếp được nữa.

Thịnh Tư Kỳ?!

Dự cảm chẳng lành lập tức bao phủ lấy cô, không dám đi về phía, rướn cổ hướng ra xa nhìn lại. Quả nhiên nhìn thấy chiếc Maserati màu trắng đậu ở trước cửa tập đoàn Thừa Thiên, anh đang đứng bên cạnh xe, trong tay cầm một bó hoa hồng đỏ thật to - Thịnh Tư Kỳ!

Khi nhìn thấy rõ gương mặt đó, Tống Dao dùng tốc độ nhanh nhất trốn ra sau cái cây, căng thẳng đến đổ mồ hôi.

Anh ta hiển nhiên đã đứng chờ rất lâu ở trước cửa ra vào của tập đoàn Thừa Thiên. Xe thể thao, đẹp trai, hoa hồng đỏ trong tay, tất cả những yếu tố đó đều hấp dẫn vô số ánh nhìn.

Mấy cô nhân viên nữ to gan thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp anh, anh chẳng những không mất hứng, còn nở nụ cười phất tay với họ, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, lập tức làm tan chảy cả một đám người.

“Chàng đẹp trai, anh đến cầu hôn đấy à?” Có người bạo gan tiến lên hỏi thăm.

“Đúng vậy.” Thịnh Tư Kỳ thản nhiên trả lời, dẫn đến một trận hò hét.

“Cô gái xinh đẹp nào may mắn như vậy, là nhân viên của công ty chúng tôi sao?”

Thịnh thiếu ra vẻ thần bí mỉm cười: “Tạm thời là vậy.”

Dáng vẻ tươi cười đầy sức hút lập tức dẫn đến một trận hò hét khác, mọi người sôi nổi rướn cổ ra hỏi: “Là ai, là ai, chúng tôi quen biết không?”

Vẫn mỉm cười thần bí như cũ, nói: “Tạm thời giữ bí mật, chờ cô ấy xuất hiện, mọi người sẽ biết.”

“Trời ạ, anh ấy cười lên thật đẹp trai quá!”

Tiếng kêu gào liên tục vang lên bên kia, Tống Dao chỉ muốn đâm đầu vào gốc cây mà chết.