Chương 20
Dưới tình thế cấp bách, Tống Dao ôm lấy Quý Thừa Xuyên, mọi thứ xảy ra nhanh như tốc độ ánh sáng, cánh tay định lật quyển sổ của Quý Thừa Xuyên dừng lại giữa không trung. Anh là người đàn ông luôn luôn tự tin có thể kiểm soát mọi thứ, chưa bây giờ gặp phải tình huống trở tay không kịp.Ngay lúc anh thất thần, Tống Dao đã với tay cướp lại cuốn nhật ký, lùi về sau vài bước, nắm chặt quyển sổ trong tay.
“Cô… Cô làm gì thế?” Quý Thừa Xuyên rốt cuộc cũng hoàn hồn, âm thanh cứng nhắc.
“Tôi… Tôi…” Tống Dao cũng nghẹn lời, cô cũng không biết có phải phát sốt rồi hay không mà có thể làm ra hành động kinh thiên động địa đó, bây giờ phải giải thích thế nào cho phải đây?
Hai người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh như thế, giằng co, khó xử một lúc lâu.
Lâu đến nỗi dường như nửa ngày đã trôi qua, Tống Dao mới yếu ớt nói: “Quý tổng, tôi sai rồi!”
Lúc này Quý Thừa Xuyên mới bình tĩnh lại, anh biết lý do vì sao Tống Dao không muốn ai phát hiện quyển sổ kia, chỉ là anh rất hiếu kỳ kế tiếp cô sẽ làm gì.
“Ừm?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt, hỏi: “Cô nói xem, mình sai ở đâu nào?”
“Tôi… Tôi sai ở…” Tống Dao cụp mi, ánh mắt nhấp nháy cả buổi, bỗng ngẩng đầu, vô cùng dứt khoát nói, “Quý tổng! Là ở chỗ… Thật ra tôi thầm mến ngài!”
“…” Quý Thừa Xuyên thảng thốt, vẻ mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Tống Dao bất chấp, kiên trì nói tiếp: “Quý tổng, không giấu gì ngài, đây chính là nhật ký của tôi. Tôi chẳng qua chỉ thầm mến ngài, nhưng xin ngài không nên hiểu lầm, đó là chuyện trước đây, bây giờ tôi tuyệt đối không có một chút ý đồ nào đối với ngài!” Cô thề son sắt bảo đảm.
“Cô nói cô thích tôi?” Quý Thừa Xuyên híp mắt.
“Ách… Đúng vậy… là đã từng thích!” Tống Dao không thể không nhấn mạnh, chẳng biết vì sao, cô mơ hồ nhận ra có sự nguy hiểm nào đó.
Quý Thừa Xuyên bước về phía trước: “Vì vậy, ý của cô là, trong nhật ký của cô đã viết thư tình cho tôi?”
Thư tình? Tống Dao thiếu chút nữa hỏi thành tiếng, tổng giám đốc suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng việc đến nước này, chỉ đành phóng lao theo lao, cô lùi về sau một bước, lắp bắp giải thích: “Không… không phải thư tình, là… là…”
“Là gì hử?” Quý Thừa Xuyên vẻ mặt vô cảm từng bước ép sát, rất nhanh đã bước đến trước mắt cô.
Giờ phút này, Tống Dao đã không còn đường lui, phía sau cô là bàn làm việc của Quý Thừa Xuyên, phần eo chạm vào bàn gỗ lim cứng ngắc, thân thể cứng đờ.
Quý Thừa Xuyên không có ý định bỏ qua cho cô, anh nghiêng người, giương mắt nhìn trên cao nhìn xuống Tống Dao, khoảng cách giữa hai người chỉ vỏn vẹn mấy centimét thôi.
Trong khoảng cách như thế, Tống Dao có thể nhìn thấy trong tròng mắt đen láy của Quý Thừa Xuyên hình ảnh phản chiếu gương mặt hoảng sợ của chính mình, hơi thở mạnh mẽ nam tính tỏa ra, cô không tự chủ được nín thở, ôm chặt quyển nhật ký vào ngực mình, kìm nén bản thân không được quá mức hoảng loạn.
Vừa rồi, cô còn ngây thơ cho rằng mình đã diễn trọn vở kịch mà cô mong muốn, nào ngờ Quý Thừa Xuyên căn bản không hành động như dự liệu, cô đành phải bày ra vẻ mặt cầu khẩn: “Quý… Quý tổng… ngài… ngài đừng dựa sát vào người tôi như vậy… Tôi…. Tôi không quen…”
“Làm sao không quen?” Quý Thừa Xuyên duỗi tay, chống lên bàn làm việc, dùng giọng điệu vô cùng mờ ám nói, “Không phải cô nói thích tôi sao, thư ký Tống.”
Khoảng cách giữa hai người càng gần, Tống Dao chỉ có thể gắng gượng quay người, nhưng đáng tiếc cô quanh năm rất hiếm khi tập thể dục, eo rất nhanh đau nhức: “Tôi… Tôi nói đó đã là chuyện quá khứ… Bây giờ tôi không hề có một ý nghĩ nào đối với ngài.”
Tống Dao chỉ đành tiếp tục giải thích, hy vọng Quý Thừa Xuyên bỏ qua cho mình.
Thế nhưng, Quý Thừa Xuyên không hề có ý định bỏ qua cho cô: “Tại sao thế?” Anh tiếp tục hỏi.
Tống Dao trợn mắt: “Cái… Cái gì tại sao?”
“Thư ký Tống à, tôi cảm thấy rất khó hiểu, trong chốc lát cô nói thích tôi, trong chốc lát lại nói không thích nữa, vì sao cô thay đổi nhanh thế?” Anh làm bộ dáng chất vấn.
Tống Dao sắp không biện giải nổi nữa: “Đó là vì… tôi… không trèo cao nổi… Quý tổng…”
“Ý của thư ký Tống là, nếu tôi cho phép cô trèo cao, có phải cô sẽ tiếp tục thích tôi?”
Tống Dao cảm thấy tuyệt vọng, nhắm mắt, trong lòng đã nghĩ đến cái chết, những lời nói tuột khỏi miệng, cô cũng không biết mình đang nói cái gì, cô nói: “Không, thật ra tôi… Tôi thích người khác!”
“Ai?” Quý Thừa Xuyên trong nháy mắt bỗng lóe lên ánh nhìn lạnh lẽo.
“Cái đó… Tôi cũng không cần phải nói với ngài…!”
“Hử?” Anh cười lạnh, “Thư ký Tống vì người đó, ngay cả tôi cũng vứt bỏ, tôi đương nhiên có quyền được biết hắn là ai?”
Vứt… Vứt bỏ cái đầu anh! Tống Dao sắp điên mất, dứt khoát im lặng, không nói lời nào nữa.
“Cô không nói, thế tôi tự xem thôi.” Quý Thừa Xuyên nói xong, giả vờ muốn cướp lại cuốn nhật ký trong ngực cô.
“Không thể xem!” Tống Dao thét lên, “Quý tổng, ngài đừng quá đáng! Buông tay! Buông tay!” Vì bảo vệ quyển nhật ký, cô đã làm đến nước này, hiện giờ nếu để Quý Thừa Xuyên cướp mất, chẳng phải là “kiếm củi ba năm đốt một giờ” sao? Tống Dao bất chấp tất cả, ôm chặt nhật ký trong ngực.
Sáng sớm vào công ty, Khương Nam Hiên chuẩn bị tìm Quý Thừa Xuyên báo cáo công việc, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, bữa sáng còn chưa ăn, cả người run sợ.
Bên trong phòng làm việc lớn như thế, anh thấy thân hình Quý Thừa Xuyên cao lớn đang đè lên thân thể Tống Dao, tay còn đang đặt lên ngực người ta.
Tống Dao còn khổ sở khẩn cầu: “Quý tổng, ngài không thể làm như vậy, mau buông tay, buông tay!”
Hình ảnh này thật chói mắt, anh không dám nhìn!
Khương Nam Hiên lấy tay đỡ trán, cảm thấy có chút nhức đầu, anh định quay đầu rời đi, không muốn phá hoại chuyện tốt của Quý Thừa Xuyên, nhưng lại cảm thấy hành vi cưỡng đoạt này có phần quá đáng. Dù sao đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Thừa Thiên lại làm ra chuyện đặc biệt mất mặt như vậy, lại còn không kiêng nể ngang nhiên ở trong phòng làm việc…
“Quý tổng, tôi cầu xin ngài, ngài bỏ qua cho tôi đi!” Giọng điệu nghẹn ngào của Tống Dao truyền vào tai Khương Nam Hiên, rốt cuộc anh vẫn quyết định ho một tiếng lớn.
“Khụ khụ!”
Tiếng động quá nhỏ, không ai chú ý đến anh.
“Khụ! Khụ! Khụ!” Anh ho đến muốn đau phổi, rốt cuộc cũng có hiệu quả.
Quý Thừa Xuyên dừng tay, ngồi dậy, quay đầu lạnh lùng nhìn Khương Nam Hiên.
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Tống Dao đẩy anh ra, ôm nhật ký, nhanh chóng chạy ra núp ở sau lưng Khương Nam Hiên, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào Quý Thừa Xuyên.
Vốn tình hình đang vô cùng khó xử càng khó xử hơn, Khương Nam Hiên bị kẹp giữa hai người. “Cái này… Nếu hai vị không phiền trước đóng cửa rồi tiếp tục?” Anh vô cùng bất đắc dĩ mở miệng, phá vỡ bầu không khí đang căng thẳng.
Quý Thừa Xuyên không lên tiếng, Tống Dao lập tức ý thức được hai người bọn họ đã bị hiểu lầm, không còn đoái hoài đến quyển nhật ký trong tay, vội vàng giải thích: “Trợ lý Khương, anh hiểu lầm rồi, tôi và Quý tổng không như anh nghĩ đâu!”
Đứng ra giải thích lại là “người bị hại”, Khương Nam Hiên trong chốc lát cũng cảm thấy mơ hồ: “Tống…”
“Tôi là Tống Dao, anh có thể gọi tôi là tiểu Tống.”
Đến lúc này rồi, vẫn không quên tự giới thiệu, Khương Nam Hiên cảm thấy cô gái này trêu chọc rất thú vị, vừa muốn nói, đã bị Quý Thừa Xuyên cắt ngang.
“Thư ký Tống, cô đi ra ngoài trước đi.”
Tổng giám đốc đại nhân rốt cuộc cũng bỏ qua cho cô, Tống Dao kích động suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Được, tôi đi đây!” Nói xong, cô luôn miệng mời Khương Nam Hiên ở lại chơi, ôm nhật ký, chạy nhanh như chạy 100 mét thoát khỏi “hiện trường gây án”.
Chạy nhanh thật đấy! Trong nháy mắt, đã không thấy bóng dáng của Tống Dao, Khương Nam Hiên lặng lẽ cảm thán.