Thứ hai đầu tuần, khi Ninh Phỉ thức dậy, hiếm khi nào cô thấy Hoắc Cẩm Thành vẫn đang ở nhà như hôm nay.
Hơn nữa anh còn nấu bữa sáng.
Cô do dự hỏi: “Nếu ăn sáng thì sẽ bị muộn giờ làm mất…”
Hoắc Cẩm Thành buông tờ báo trong tay: “Còn cách nào khác à, gọi heo lười tới ba lần mà em vẫn chẳng chịu dậy,”
Dù sao thì số lần được phép đến muộn cũng hết rồi, đi muộn bị trừ một giờ lương hình như chẳng nhiều lắm, ông chủ vẫn còn đang ngồi ở nhà, vì vậy Ninh Phỉ vô cùng yên chí ngồi xuống ăn sáng.
Ăn sáng xong, đúng như dự đoán, Hoắc Cẩm Thành muốn chở cô đi làm.
Ninh Phỉ tấm tắc xúc động: “Trước đây anh chẳng bao giờ thèm đợi em, rõ ràng anh không muốn cả hai cùng xuất hiện ở công ty còn gì?”
Hoắc Cẩm Thành im lặng nhìn cô không nói câu gì.
8:30 anh đã bắt đầu đến công ty, một đống chuyện cần phải xử lý, mà cô tận 9 giờ mới thèm dậy, bảo anh phải đợi cô kiểu gì? Ép cô dậy sớm à?
Bây giờ công ty đã qua thời kỳ bận rộn nên hôm nay Hoắc Cẩm Thành mới có thời gian chở cô đi làm.
Thêm một điều là anh không muốn giấu nữa, anh muốn công khai chủ quyền để cả đời này cô đừng mong rời khỏi anh.
Nhưng khi gần đến công ty thì Ninh Phỉ nhất quyết đòi xuống cho bằng được chứ không muốn đi vào bãi gửi xe.
Hoắc Cẩm Thành nghĩ, thời gian còn dài, cứ từ từ mà tiến.
Ninh Phỉ đến công ty muộn nửa tiếng, vừa mới lên đã gặp chị Trần cầm tài liệu đi ra khỏi phòng làm việc, thông báo ba mươi phút sau bắt đầu cuộc họp.
Thấy Ninh Phỉ giờ mới đi làm, chị Trần bực mình định đi tới mắng cho mấy câu nhưng lại nhớ ra thứ sáu tuần trước, chị đứng ngoài thang máy chứng kiến Ninh Phỉ tay trong tay với Hoắc tổng… Thế là chị đành nhịn xuống mấy lời trách phạt: “Ninh Phỉ à, bây giờ em có rảnh không, sang phòng làm việc của chị một lúc.”
Ninh Phỉ biết chị Trần chắc chắn sẽ hỏi chuyện của mình và Hoắc Cẩm Thành, vì vậy cô gật đầu: “Được.”
Đến phòng làm việc, chị Trần còn cố tình bảo cô đóng cửa lại.
Quả nhiên chị Trần đã không kìm nén được nữa: “Ninh Phỉ, em với Hoắc tổng… Có quan hệ gì thế? Không phải Hoắc tổng có bạn gái rồi à…”
Chị Trần là trưởng phòng bộ phận phiên dịch, một người phụ nữ có trách nhiệm và tính cầu tiến trong công việc. Bình thường mặc dù nghiêm khắc như vậy nhưng chị vẫn quan tâm đến Ninh Phỉ, bởi tính cách Ninh Phỉ rất tốt, chỉ là chị không ưa thái độ lười biếng thích an nhàn của Ninh Phỉ khi làm việc, nếu Ninh Phỉ cứ tiếp tục sống thế này thì cả đời vẫn mãi làm nhân viên quèn ở tầng dưới cùng của công ty mà thôi.
Ninh Phỉ bất đắc dĩ trả lời: “Chị nói Lena á? Nếu như cô ấy là bạn gái của Hoắc tổng thì Hoắc tổng có thể giở trò nɠɵạı ŧìиɧ ngay trước mặt người yêu mình được sao? Hay là chị cảm thấy em có thể cướp đàn ông từ tay mỹ nữ thế?”
Chị Trần: “… Khụ.”
Bởi vì ngày trước Hoắc Cẩm Thành đã yêu cầu nên Ninh Phỉ cũng không định chủ động khoe ra hôn nhân của mình, chỉ có thể nói rằng: “Em và Hoắc tổng… âm thầm biết nhau thôi, lần trước chị nhìn thấy như vậy vì anh ấy mượn em làm bia đỡ đạn đó.”
Ninh Phỉ chỉ có thể giải thích như vậy.
Chị Trần hơi ngờ ngợ nhưng vẫn tin vào lời phân trần của Ninh Phỉ, dù sao khi so sánh Hoắc Cẩm Thành với Ninh Phỉ, một bên gia thế hiển hách trình độ học vấn cao chót vót, vẻ ngoài đẹp trai ngời ngợi, là người đàn ông đạt 95 điểm trở lên với một bên ngoại hình được 85 điểm, trừ 10 điểm còn 75 vì cái tội xuề xòa không chịu chải chuốt chăm sóc bản thân, những cái khác cũng chỉ đạt điểm trung bình trên tiêu chuẩn của phụ nữ, nhìn qua đã thấy không phải gu của Hoắc tổng.
Chị Trần xụ mặt: “Chị sẽ không vì mối quan hệ của em và Hoắc tổng mà dễ dãi với em trong công việc. Hôm nay lại đi muộn, tiền lương bị trừ em không thấy đau lòng nhưng chị đau lòng thay em đấy! Mau về phòng làm việc đi, sau này nhớ phải dậy cho sớm!”
Ninh Phỉ ngoan ngoãn vâng lời, quay trở về phòng.
Bận rộn cả buổi sáng làm Ninh Phỉ cảm thấy hơi mệt, tâm trạng cứ lên xuống thất thường.
Không biết trong bụng có bom hẹn giờ thật hay không, cô phải tìm thời gian để xác nhận.
Nếu như có thật thì nói cho Hoắc Cẩm Thành biết thế nào bây giờ? Hình như anh không hề thích trẻ em.
Ninh Phỉ đang định đi ăn trưa, ai ngờ vừa đứng dậy lại gặp được mỹ nữ quen thuộc, khuôn mặt trang điểm tinh tế, quần áo sành điệu, đi đôi cao gót bảy, tám phân, trên tay còn đeo túi xách của hãng thời trang nổi tiếng.
“Cô Ninh.” Giọng nói vô cùng lịch sự và khách sáo: “Xin lỗi cô vì tôi không hẹn trước mà tới thẳng công ty tìm cô như thế này, không biết cô có thể dành thời gian ăn trưa cùng tôi được không nhỉ? Bởi vì tôi muốn kể cô nghe một số chuyện.”
Tối thứ sáu tuần trước vừa mới ăn với Lena xong.
Ninh Phỉ nhìn lướt qua thôi cũng hiểu người phụ nữ này có ý với Hoắc Cẩm Thành, đến tận bây giờ cũng không định buông tay.
Nếu Hoắc Cẩm Thành đã nói cô ấy không phải người yêu cũ của anh thì cô sẽ tin anh.
Ninh Phỉ không tìm ra được chủ đề để hai người nói chuyện với nhau là gì, cô suy nghĩ rồi trả lời: “Có chuyện gì cô cứ nói thẳng, bình thường tôi đều xuống ăn ở nhà ăn của công ty, ăn xong thì sẽ lên phòng ngủ trưa luôn nên không thể ra ngoài ăn trưa với cô được.”
Lena không ngờ rằng Ninh Phỉ sẽ hành xử như vậy, may là lời cô muốn nói cũng không dài dòng lắm. Bị một người phụ nữ kém hơn mình ở mọi mặt đánh bại khiến cô ta không cam lòng, càng nghĩ càng điên tiết.
Khi còn là du học sinh ở nước M, cô học trên Hoắc Cẩm Thành một khóa. Bốn năm đại học thì cô theo đuổi Hoắc Cẩm Thành đến ba năm trời nhưng chẳng thể đổi lại một ánh nhìn từ anh. Sau này cô hẹn hò với người khác cũng chỉ thấy anh thờ ơ vô cảm, thậm chí còn nhìn ra được anh thở phào nhẹ nhõm vì cô không còn quấn lấy anh.
Bây giờ nghĩ lại, quãng thời gian hai người dây dưa như vậy khiến cho cô gặp người đàn ông nào cũng cảm thấy họ không bằng anh. Nếu như cô tiếp tục bám riết lấy anh, có lẽ Hoắc Cẩm Thành sẽ thuộc về cô. Đến một người phụ nữ tầm thường như Ninh Phỉ anh còn chấp nhận thì cớ sao anh lại chê một người tốt hơn hết thảy là cô đây?
Cô không có được, vậy mà Ninh Phỉ lại nắm được trong tay thì cô cũng phải làm gì đó để bù đắp cho cái mình không có được chứ.
Mặc dù tâm trí dày đặc chướng khí nhưng ngoài mặt thì Lena vẫn giữ nụ cười lịch sự: “Nói ở đây cũng được, tôi chỉ nói vài lời thôi.”
Tất nhiên nhân viên ở bộ phận phiên dịch đã đi ăn trưa nên giờ phòng làm việc trống không, nói ở đây cũng không thành vấn đề.
“Cô Ninh này, cô muốn biết lý do Cẩm Thành lại kết hôn với cô không? Bởi vì cô giống hệt người trong lòng của anh ấy! Cô chỉ là kẻ thế thân mà thôi!”
Sắc mặt Ninh Phỉ tái xanh, lạnh lùng đáp: “Chuyện giữa tôi và anh ấy, cô Lena không cần phải nhọc lòng nhúng tay vào làm gì, nếu đã nói xong vậy cô có thể đi được rồi.”
Nhưng Lena ngày càng lấn tới: “Cô nhìn xem, Cẩm Thành cưới cô nhưng không bao giờ công khai làm mấy ngày trước tôi còn tưởng anh ấy vẫn đang độc thân đấy! Không phải tất cả mọi người đều tưởng anh ấy chưa lập gia đình à? Bởi vì cô có thể bị anh ấy vứt bỏ bất cứ lúc nào! Người con gái trong lòng Hoắc Cẩm Thành mất tích nhiều năm rồi, chỉ cần anh ấy tìm lại được thì cái danh bà Hoắc của cô sớm muộn gì cũng phải thay thế! Cô nên chuẩn bị tâm lý trước khi nhường ngôi đi thôi!”
“Những lời tôi nói bây giờ đều là thật, nếu không tin cô có thể về nhà lục ví tiền của Cẩm Thành mà xem, chắc chắn trong đó vẫn còn bức tranh chân dung phác họa cô gái đó.”
Lena đi giày cao gót nên cao xấp xỉ 1m78, vì vậy luôn dùng ánh mắt ở trên cao nhìn xuống thân hình nhỏ bé chỉ cao 1m62 của Ninh Phỉ, từng bước từng bước lấn tới khiến Ninh Phỉ không thể không lùi về phía sau.
Ninh Phỉ nhớ có một lần cô vừa mới cầm vào ví của anh định mở ra xem đã bị anh vội vàng giật lấy, anh còn mắng cô, không cho phép cô đυ.ng vào đồ của anh.
Tâm trí giờ đây là một mảnh hỗn loạn.
Vì sự dịu dàng hiếm hoi của Hoắc Cẩm Thành hai ngày vừa qua mà Ninh Phỉ đã nghĩ rằng phải chăng cô có thể nắm tay anh đi đến cuối đời, vậy mà hôm nay đã bị một thùng nước lạnh dội vào người.
Cô cũng từng yêu thầm học trưởng suốt những năm tháng đại học, nhưng giờ đã là chuyện của quá khứ. Những gì liên quan đến học trưởng, Hoắc Cẩm Thành bắt cô phải xóa cho bằng hết, từ ảnh chụp đến số điện thoại, tất cả đều xóa sạch sành sanh. Lý do anh đưa ra là vì cô đã kết hôn nên cô nhất định phải có trách nhiệm với hôn nhân hai người.
Còn anh thì sao hả? Vẫn còn giữ ảnh vẽ người yêu cũ trong ví, vậy đây là cái gì?!
Ninh Phỉ không thể lùi được nữa, đột nhiên vướng vào ghế xoay ở sau lưng nên trượt chân ngã xuống đất, bụng còn đập vào tay vịn của ghế…
Ninh Phỉ ngã nhào trên nền đất, đau đớn ôm bụng: “A…”
Không biết chị Trần đứng ở ngoài cửa từ khi nào đã chạy nhanh tới, đẩy Lena ra một bên, vội vã hỏi Ninh Phỉ: “Tiểu Phỉ, em có sao không? Đau ở đâu thế…”
Ninh Phỉ tuyệt vọng cảm nhận được sau lưng mình ướt đẫm, là máu… Đáng lẽ kinh nguyệt không nên tới vào lúc này, càng không nên khiến cô đau đến quặn thắt như thế này.
Mặt cô trắng bệch đi, nắm chặt tay chị Trần, nước mắt trào ra, mở miệng mắng to: “Hoắc Cẩm Thành, anh là thằng chó má khốn nạn!”
Đúng lúc điện thoại trên bàn của Ninh Phỉ đổ chuông, chị Trần nhìn vẻ mặt đau đớn của Ninh Phỉ nên chị không dám kéo cô quá mạnh, luống cuống nhìn lướt qua màn hình – 8088, số điện thoại phòng làm việc của tổng giám đốc.
Nhớ lại cuộc trò chuyện mình vô tình nghe được khi đi ngang qua để xuống tầng ăn trưa, lại liên tưởng đến hình ảnh ở thang máy tối thứ sáu tuần trước, chị Trần đã hoàn toàn hiểu ra, vội vàng tiếp điện thoại.
Giọng nói của Hoắc Cẩm Thành truyền tới từ đầu dây bên kia: “Tại sao em không xuống ăn trưa, cũng không chịu nghe điện thoại?”
Chị Trần sốt sắng nói: “Hoắc tổng, Ninh Phỉ ngã không biết bị thương ở đâu, khóc liên tục, anh xuống nhanh lên!”
Đầu bên kia lập tức tắt điện thoại.
Mà Lena bị chị Trần đẩy suýt nữa thì ngã nhào vì chân đi giày cao gót, cứ lảo đảo chưa đứng vững được, thấy Ninh Phỉ ngã xuống đất mãi không chịu đứng lên, tưởng cô cậy yếu khóc lóc ăn vạ nhưng đến khi nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Ninh Phỉ thì cũng bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn.
Cô ta do dự nói: “Cô cố tình giả vờ đấy à? Tôi còn chưa hề đẩy cô đâu đấy! Do chính cô tự ngã thôi!”
Chưa tới hai phút, Hoắc Cẩm Thành ngồi ở tầng mười sáu đã đi thang máy riêng xuống tầng năm, chạy vội đến trước mặt Ninh Phỉ, hành động nhanh như gió.
Nhìn thấy Ninh Phỉ nằm sõng soài dưới đất, anh sốt ruột vô cùng: “Phỉ Phỉ, sao em lại ngã thế này? Đừng sợ, anh sẽ dẫn em đi bệnh viện!”
Nói xong, anh muốn bế cô đi ra khỏi phòng, cơ thể Ninh Phỉ càng ngày càng khó chịu nhưng vẫn đẩy anh ra, nói: “Không cần anh quản làm gì! Dù sao tôi cũng chỉ là thế thân mà thôi!”
Hai chữ “thế thân” khiến cô phải nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Ninh Phỉ đau bụng khủng khϊếp, có lẽ bảo bối không giữ được nữa rồi… Nhưng thế này lại tốt, dù sao bảo bối có đến được với thế gian cũng không được chào đón, thảo nào từ trước đến giờ anh không hề vội vã muốn có con. Đau đớn ngày một xé rách cơ thể, thì ra trong khắc vô tình nhận được ấm áp anh trao, cô đã yêu anh mất rồi.
Bấy giờ Hoắc Cẩm Thành mới nhận ra trong phòng có Lena, ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, biết chắc Lena đã nói gì đó bậy bạ với Ninh Phỉ.
Lena nhìn ánh mắt hung ác của anh mà sợ hãi, cô ta không phục đáp trả: “Em chỉ nói thật thôi! Cô ta đang giả vờ đấy, đúng là đàn bà thâm độc…”
Hoắc Cẩm Thành không rảnh để ý đến con người này, đi về sẽ xử lý cô ta sau, nếu Ninh Phỉ xảy ra chuyện gì, anh chắc chắn sẽ không tha cho ả!
Đột nhiên anh nghe thấy tiếng chị Trần hét lên sợ hãi: “Ninh Phỉ, Ninh Phỉ, sao dưới lưng em lại chảy nhiều máu thế này… Em mang thai à…”
Hoắc Cẩm Thành nhìn xuống, mắt anh như muốn vỡ tan, mặc kệ Ninh Phỉ có giãy dụa thế nào anh cũng bế cô lên: “Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ… Xin em đừng xảy ra chuyện gì!”
Người đàn ông luôn luôn kiêu ngạo đứng ở vị trí số một giờ đây cuống cuồng đến mức giọng nói còn mang theo nghẹn ngào, ôm người đi thẳng ra thang máy.
Nếu vợ chỉ là người thay thế, một người đàn ông sẽ không bao giờ thâm tình đến mức này.
Mặt Lena hoảng hốt: “Tôi, tôi không biết cô ấy mang thai…”
Chị Trần lạnh lùng nói: “Tốt nhất cô nên mong là Ninh Phỉ và đứa bé đều an toàn, nếu không cô phạm phải tội mưu sát rồi đấy!”
*
May mắn sao Hoắc Cẩm Thành chở người tới bệnh viện kịp thời, đây là bệnh viên tư nhân, vừa vào đến nơi đã có bác sĩ chạy tới chữa trị, cuối cùng cũng giữ được thai nhi.
Bảo bảo đã đến bên mẹ được sáu tuần.
Trong phòng bệnh đơn cao cấp, Ninh Phỉ bình yên nhắm mắt ngủ say.
Một tay Ninh Phỉ cắm kim châm truyền nước biển, tay còn lại được Hoắc Cẩm Thành nắm chặt, từng nụ hôn không ngừng rơi xuống tay cô.
Trong lòng Hoắc Cẩm Thành tự trách ba ngàn lần, cô lúc nào cũng bất cẩn vô tư, gần đây anh còn đi công tác nhiều nên quên chú ý tới kỳ kinh nguyệt của cô.
Mấy ngày nay hai người cãi nhau liên miên, anh còn dày vò cô cả đêm, sáng sớm đã bắt cô ra ngoài chạy bộ.
Thảo nào cô lại ngủ cả ngày, cũng không muốn ăn mấy món mình thích, sau đó còn chạy vội vào nhà vệ sinh.
Chắc chắn cô đã phát hiện ra nhưng không hề nói cho anh!
Tất nhiên, kẻ đáng giận nhất chính là bản thân anh, vì muốn Lena chết tâm mà nói rằng mình đã tìm thấy người con gái trong bức ảnh mà cô ta vô tình thấy được mấy năm trước, lại còn dẫn cô tới trước mặt Lena nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay.
Anh cũng tự trách chính mình vì chưa bao giờ nói chuyện thẳng thắn cho cô biết, bởi anh hy vọng rằng cô có thể nhớ ra anh, lại càng không hy vọng cô sẽ nhớ đến hình ảnh ở thời kỳ chật vật nhất trong đời anh.
Thời gian trôi đi rất lâu, cuối cùng Ninh Phỉ cũng tỉnh dậy, cô thở phào nhẹ nhõm khi nhận được tin con mình vẫn được an toàn, nhưng có gì đó hơi thất vọng, cô bình thản nhìn Hoắc Cẩm Thành đang ngồi ở cạnh giường, sau đó lại quay mặt đi nhắm mắt lại.
Thái độ không hề muốn nói chuyện với anh.
Cô muốn rút tay về nhưng không rút nổi, chỉ có thể tùy anh muốn làm gì thì làm.
Nhìn anh chật vật vô cùng nhưng cô thờ ơ chẳng quan tâm, nghĩ rằng chắc anh sợ mình chết đi rồi thì việc phải tìm một người thay thế mới sẽ rất khó khăn?
Cô có thể chấp nhận sự thật rằng anh không yêu cô, bởi dù sao đi nữa, cuộc hôn nhân này cũng là dựa trên cơ sở xem mắt, nhưng cô không thể chấp nhận việc mình chỉ là kẻ thay thế của một người phụ nữ khác.
Đáng thương cho cô hai hôm nay còn cậy chuyện anh cưng mình mà tỏ ra kiêu ngạo, cảm thấy hình như anh đã chầm chậm thích mình rồi… Nực cười quá đi mất!
Chuyện thì đã xảy ra, anh cũng nghe thấy hết những gì trưởng phòng phiên dịch Trần Lam nói rồi đó.
Trái tim Hoắc Cẩm Thành trầm xuống nhưng giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng: “Phỉ Phỉ, em nghe anh nói, em không thể nghe chuyện từ một phía mà phán quyết anh tử hình được.”
Hoắc Cẩm Thành biết Ninh Phỉ không ngủ, chẳng qua cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi không để ý đến anh thôi, anh sắp xếp ngôn từ phù hợp, quyết định kể lại từ đầu cho cô nghe: “Từ hồi xưa lắm rồi, anh đã bắt đầu thích một cô gái, anh biết cô ấy khi cô ấy mới mười bốn tuổi, anh thì mười bảy…”
Cảm nhận được bàn tay anh đang nắm muốn rút về, Hoắc Cẩm Thành lại càng nắm chặt hơn, vô cùng thương yêu đặt xuống mu bàn tay trắng nõn của cô một nụ hôn trìu mến, anh cười một tiếng, tiếp tục nói: “Đợi anh nói hết rồi em muốn tức giận hay không là quyền của em. Người nên tức giận thực sự là anh hay là em đây?”
“Khi đó, anh bỏ nhà ra đi…”
Anh kể ra cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau, từ lúc anh chọn cô là mục tiêu cướp tiền đầu tiên đến khi bị cô đáp trả trêu chọc ngược lại, sau đó còn được cô dẫn tới một quán ăn làm nhân viên phục vụ…
Sau khi về nhà, phải mất một thời gian dài anh mới hiểu rõ tâm tư của mình nhưng không thể nào ra tay với một em gái đang độ tuổi mười bốn, chỉ cao có 1m50 được nên anh đành chôn sâu tình cảm xuống tận đáy lòng…
Từ ngày chia xa, một năm sau anh quay trở lại chốn cũ, khu vực ấy đã bị phong tỏa dỡ bỏ, mọi người ai cũng rời đi.
Anh chỉ có thể họa hình bóng cô lên trang giấy, coi như kỷ niệm thời thanh xuân.
Nói xong, Hoắc Cẩm Thành cuối cùng cũng chịu buông tay cô ra, lấy một tờ giấy đã ố vàng từ trong ví tiền đưa đến trước mặt Ninh Phỉ, nói: “Em nhìn xem, em hiện tại không hề giống hồi bé chút nào, hồi đó mặt em còn bầu bĩnh đáng yêu như quả táo, bây giờ đã thành mặt trái xoan rồi.”
Khuôn mặt Ninh Phỉ đã đỏ lên từ bao giờ, mắt mở ti hí, len lén liếc qua rồi lập tức nhắm lại.
Sau đó cô cảm nhận được anh cúi người, hôn lên gò má đỏ hây của mình, cô xấu hổ mở mắt trừng anh: “Không thể tin nổi anh chính là côn đồ từ thành phố A sang đấy! Theo lời anh nói thì năm đó chính em đã cứu vớt cuộc đời suýt nữa lầm đường lạc lối của anh! Vậy mà giờ anh lấy oán trả ơn thế này đây!?”
Hoắc Cẩm Thành cảm thấy bản thân bị kết án oan, tủi thân cùng cực: “Rõ ràng anh lấy thân báo đáp, sao em lại nói lấy oán trả ơn?”
Sợ Ninh Phỉ suy nghĩ linh tinh nên Hoắc Cẩm Thành giải thích luôn lý do vì sao anh không muốn cô công khai việc hai người đã kết hôn, chuyện gì cũng nói ra cho bằng hết, sau đó anh nắm chặt tay cô: “Về công ty sẽ công khai, anh muốn tất cả mọi người đều biết em là bà Hoắc của anh, anh chỉ thuộc về em thôi, không ai được phép quên điều đó. Chuyện Lena, anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho cô ta!”
Khiến cô ta không thể trụ nổi trong nghề, phải khiến cho cô ta nếm được chút cực khổ bi ai, tất nhiên anh sẽ không gây chuyện đe dọa tới tính mạng của cô ta.
Hoắc Cẩm Thành lòng dạ hẹp hòi, tàn nhẫn biết bao nhiêu.
Tâm can anh chỉ dung chứa được một người duy nhất.
Yêu thương của anh cũng chỉ dành cho người ấy, trải dài từ những năm tháng trẻ dại đến ngày hôm nay, hai vợ chồng được nương tựa vào nhau, ngày ngày kề cạnh, cho đến khi cuộc sống dần tàn để hai người cách xa.
Tình cảm anh trao cô không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên nhưng suốt mười hai năm đằng đẵng chưa bao giờ phai phôi.
Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm.
Tình không biết tự khi nào, chỉ biết hướng về người mà đắm say.
Lâu ngày sinh tình, ăn xương mới thấu vị ngọt, trái tim đã thuộc về nhau, vì vậy chẳng thể nào buông tay.
Thật ra thì năm đó Ninh Phỉ cũng có ấn tượng với anh trai nhỏ đến từ thành phố A, nhưng cô lại là chúa hay quên nên khi thời gian trôi đi đã quên mất khuôn mặt người ấy, sau này thì mặc kệ luôn.
Nhưng hôm nay nghe Hoắc Cẩm Thành kể lại lần nữa, hình như cô đã nhớ ra, lúc ấy cô bị anh lôi vào một con ngõ nhỏ không người qua lại để trấn lột tiền, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt anh tâm trí cô nó như thế này này – Wowww anh trai nhỏ này còn đẹp trai hơn cả nam chính trong phim thần tượng “Vườn Sao Băng” đang chiếu nữa!
Không ngờ rằng, cuộc gặp mặt tình cờ ấy đã kết tinh cho mối lương duyên này.
Anh không nói thì sao cô nhớ được?
Điều không ngờ đến nhất là khi cô vẫn tưởng anh không hề có ý với mình thì anh đã yêu cô từ rất lâu rồi, còn sớm hơn cả cô nữa.
Lời tỏ tình muộn màng này, vừa xấu hổ lại vừa… ngọt ngào, lãng mạn chết mất thôi!
Giờ Ninh Phỉ chỉ lo lắng một vấn đề duy nhất: “Nhưng anh không thích có con…”
Nhắc đến việc này, Hoắc Cảm Thành vô cùng oan uổng: “Không phải anh không thích em bé, mà anh sợ khi có con rồi thì nhóc con sẽ thu hút sự chú ý của em… Mỗi ngày về nhà em không xem phim truyền hình thì cũng đọc tiểu thuyết hoặc không lại chat video với bạn, chẳng hề để ý đến anh. Nếu thế chẳng phải khi sinh con rồi em sẽ bỏ bê anh luôn còn gì?”
Ninh Phỉ cũng oan uổng không kém: “Rõ ràng về nhà rồi anh vẫn phải bận rộn công việc, vừa mới về đã chui ngay vào thư phòng, còn bắt em phải vặn nhỏ âm lượng mỗi khi em xem TV hay gọi điện với bạn! Căn bản là anh không hề để ý đến em, em còn tưởng anh ghét em đấy!”
…
Tranh luận không ngừng trong phòng bệnh, những chòng chành suy tư của cả hai đã được tháo gỡ.
*
Một khởi đầu không hoàn hảo nhưng đã dẫn tới những năm tháng hạnh phúc ở tương lai, ngày ngày trôi qua chìm đắm trong ngọt ngào ấm êm.
Dù sau này Ninh Phỉ có xin nghỉ phép ở nhà chờ sinh, không đến công ty một thời gian dài thì tất cả nhân viên đều biết cô là bà Hoắc trong truyền thuyết, tổng giám đốc yêu thương cô vô vàn, vì vậy mà từ một con ma cuồng tăng ca, anh đã biến thành ông chủ ném công việc vào tay người khác, làm hình mẫu anh chồng tương lai của toàn bộ nhân viên nữ, chỉ khổ cho phó tổng giám đốc và các quan chức cấp cao.
Chính vì lý do đó mà sau khi sinh em bé, Ninh Phỉ cảm thấy rất ngại khi quay về công ty làm việc, vì đã gắn trên mình cái mác bà chủ của tập đoàn thì sao có thể thoải mái làm một nhân viên quèn lười biếng sống qua ngày?
Thế nên cố quyết định mở một quán cà phê cho riêng mình, thỉnh thoảng chán quá thì đi đến nhìn qua cửa hàng xem thế nào, phần lớn thời gian đều dính trên người Hoắc đại boss, nhiều lúc sẽ ngồi xuống chơi đùa với bé con, thế mà ông chồng nào đó đã khóc lóc ghen tuông đi tranh sủng với con mình: “Phỉ Phỉ, em không yêu anh nữa rồi phải không?”
Ninh Phỉ trả lời không cần suy nghĩ: “Chưa bao giờ yêu luôn!”
Tất nhiên khi màn đen buông xuống, đêm khuya thanh vắng, anh sẽ dùng mọi thủ đoạn để kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bắt cô nói yêu anh hết lần này tới lần khác, bắt cô chỉ được yêu anh, cả đời này chẳng thể đổi thay.
HOÀN