Ly Thương kéo quân nghênh chiến. Phía Ô Nam vó ngựa điên cuồng dấy lên một màn khói bụi mịt mù. Khí thế ngút trời, tiếng tù và lấn át hết một cõi. Gươm giáo sắc nhọn không lưu tình hừng hực chĩa đến. Cờ vải tung bay, đoàn người ngựa nhao nhao tiếng ồn.
Nữ tữ trên lưng ngựa, một thân mảnh khảnh khoác áo choàng đỏ phấp phới trong gió. Trường kiếm cầm chắc trong tay, đứng trước thiên quân vạn mã cung không run sợ. Không biết từ lúc nào, Ly Thương đã quen với việc đối diện nhiều người như thế. Chỉ một khắc nữa thôi, nhưng con người đang đứng trước mắt sẽ hoá thành vũng máu tươi dấy trên kiếm, trên y phục của nàng.
Trong đáy mắt, vẫn là cao lãnh như thế.
Chớp mắt một cái khói bụi mịt mù, hai quân đã lao vào đối đầu gay gắt. Ly Thương nắm cương ngựa xông lên phía trước, giữa chốn hỗn loạn nhẹh nhàng thúc ngựa tiêu diêu. Trường kiếm đi đến đâu quân giặc chết tươi đến đó. Mùi máu tanh nồng xộc lên cánh mũi, vấy lên một đường trên gương mặt kiều diễm.
Có lúc Ly Thương tự hỏi, nàng rốt cuộc đang làm gì? Bảo vệ bách tính nhưng lại tàn sát hơn nghìn sinh mạng khác. Ly Thương có sợ hãi! Nhưng nàng không dám chùn bước. Bởi sau lưng nàng, là hy vọng, là tín ngưỡng, là tình yêu nàng đang gánh vác. Không thể từ bỏ cũng không thể gục ngã.
Mấy chục mũi giáo chĩa về nàng, nhát nào nhát nấy cũng đều là lấy mạng. Ly Thương thúc một cú vào bụng ngựa. Bạch mã hí lên một tiếng, tung người đạp ngã những người đang đối đầu với nàng. Ly Thương phá rào cản, một mình xông đến trước chủ tướng dẫn quân của bên giặc. Tên chủ tướng kia nhìn thấy nàng lao đến, đã không khỏi kinh hãi.
Chiến thần trong lời đồn, quả nhiên không phải chỉ hữu danh.
Thời khắc đó là thời khắc khiến tất cả mọi người hiểu được cái gì gọi là vẻ đẹp của sự chết chóc. Kiều diễm, lộng lẫy đến không thể rời mắt. Đường gươm lưỡi kiếm uốn lượn trong gió, tựa hồ nàng chỉ đang đứng trong một biển rực đỏ mà múa nên một bài. Dẫu máu tanh có vấy trên người, vẫn không che nổi vẻ đẹp kiêu sa. Là xinh đẹp nhưng cũng là nguy hiểm.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt từng nói rằng bộ pháp Kinh Tâm của Bách Lạc Trường Kiếm, đoạt tình đoạt thần. Ly Thương lúc đó không hiểu. Nhưng sau khi luyện xong bộ pháp, nàng cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là đoạn tình đoạn thần. Một đường kiếm chém xuống, không chút lưu tình. Một nhát kiếm sượt qua trong gió, nhẹ nhàng lấy đi sinh mạng. Kinh thế hãi tục, vẫn ung dung không chớp mắt, không thẹn không sầu.
Bộ pháp Kinh Tâm, luyện con người ta thành sắt đá. Cầm kiếm trong tay, Ly Thương chính là ngọn lửa rực rỡ nhất thiên hạ.
Ngưỡng mộ thán phục, cũng là kinh hoàng khϊếp sợ.
Trải qua mấy hồi giao chiến, tên chủ tướng vẫn là bị nàng giày vò đến đáng thương. Gã ta không cách nào chạm lưỡi kiếm đến gần nàng, mỗi đòn tấn công đều bị nàng bật ngược trở lại.
Mất bình tình khiến gã ta ra chiêu không còn lưu loát mà trở nên cuồng loạn. Ly Thương nhanh chóng chớp lấy thời cơ, đạp một cú vào bụng ngựa của đối phương. Gã mất thăng bằng ngã khỏi ngựa. Và trong một cái chớp mắt, gã chỉ kịp nhìn thấy đường kiếm và ánh mắt hờ hững của nàng.
Khoảnh khắc tên chủ tướng đầu lìa khỏi cổ, tất cả quân sĩ ở phe địch hay ở phe nàng đều ý thức được chiến thần không phải là một danh xưng.
Ly Thương mang trên người hai vết thương nặng nhẹ đều có. Chính nàng bị thương lúc nào nàng cũng không hay biết, đến khi dừng kiếm mới thấy máu chảy dài bên cánh tay. Ly Thương đổi kiếm qua tay trái, xé một mảnh vải trong y phục cột chặt lên miệng vết thương. Dứt khoát nhanh gọn, một cái chớp mắt nhíu mày cũng không có.
Nàng đưa mắt nhìn lại những thi hài ngổn ngang dưới đất, chỉ thở dài ngao ngán.
“Tiếc cho một đời tận trung. Số phận đã định chúng ta là những kẻ vùi thây trên sa trường.”
Nàng không kiêu, mà là thương tiếc. Bởi vì giống với bọn họ, nàng cũng là một người vì tận trung mà khoác giáp lên sa trường. Hôm nay bọn họ có thể ngã xuống, ngày sau không biết chừng lại chính là nàng.
Quân của Nhạn Quyên từ sau đánh tới, kết hợp với quân của nàng, tiêu diệt hơn nửa binh số Ô Nam. Ô Nam nhìn thấy thất bại trước mắt, chỉ đành nuốt xuống cục tức này mà tạm thời rút quân về lại.
Biện Thành, lại ra một dáng vẻ hoang sơ điêu tàn.
Ly Thương không cho quân truy đuổi. Tuy bên nàng chiến thắng nhưng khí lực cũng chẳng còn nhiều. Ly Thương cũng lệnh cho lui quân về thành dưỡng thương chấn chỉnh chờ đợi nghênh chiến lần kế tiếp.
Lúc thu binh, Nhạn Quyên có ghé qua lều trướng tìm gặp nàng. Trên tay mang theo một tráp thuốc, Nhạn Quyên là biết nàng bị thương nên mới đến.
Ly Thương cởi bỏ giáp, nhìn ánh mắt của y liền biết y muốn gì. Nàng bất lực vén tay áo, tháo băng vải để lộ một vết chém sâu trên cánh tay.
“Trong quân có quân y, ngươi không cần phải nhọc lòng như thế.”
“Ta không yên tâm. Nàng bị thương, chính nàng còn không biết. Có đau, cũng không nói ra. Nàng bảo nàng như thế, ta làm sao yên tâm?”
Mặc kệ lời nàng nói, Nhạn Quyên vẫn tỉ mẩn lau sạch miệng vết thương, sát trùng qua bằng thuốc. Miệng vết thương không đến nỗi sâu, vốn dĩ y định khâu lại để đảm bảo vết thương mau chóng phục hồi nhưng Ly Thương bảo không cần nên Nhạn Quyên cũng không dây dưa thêm với nàng. Y biết, nữ tử trước mắt chính là mạnh mẽ như thế. Nhạn Quyên cũng chỉ đành thở dài bất lực, băng bó thật tốt cho nàng.
Lúc trước nàng bị thương, có Khương Nhạn ở bên chăm sóc. Nhưng hiện tại Khương Nhạn không ở bên cạnh, Ly Thương cũng đã quên mất việc được chăm sóc là như thế nào. Bất giác, nàng lại không dám tin chỉ một đoạn thời gian mà biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra.
“Đa tạ. Ngươi cũng sớm quay về đi, chuyện bên này ta sẽ lo ổn thoả.”
Ly Thương lo lắng, Ô Nam không nuốt được cục tức này sẽ kéo quân tấn công Nhạn Quyên để báo thù. Hiện tại đã lộ rõ phân chia binh lực của nàng và y, Ô Nam sớm muộn cũng sẽ nhắm Nhạn Quyên mà tấn công.
Nhạn Quyên cũng hiểu điều này. Là phúc không phải hoạ, là hoạ tránh không được. Y biết, những chuyện sắp tới sẽ tàn khốc đến không thể tưởng. Chính vì vậy, mới càng phải trân trọng từng khắc còn sót lại.
“Ly Thương, ta thật sự không yên tâm nàng. Nàng nói nàng cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi chăm sóc bản thân lại làm không được. Nàng không thể coi trọng an nguy của bản thân một chút được sao.”