Ly Thươn cùng Nhạn Quyên gấp rút lên đường. Bởi vì đi theo đường vòng, không hề ghé qua thành Đông Quan. Ảnh vệ bên trong thành hơn hai canh giờ sau mới nhận được tin, biết không thể theo kịp để bắt nàng về chỉ đành gấp gáp truyền tin về kinh. Bắc Mộc Xướng Nguyệt lúc này không ở kinh thành, hắn đang dẫn đầu một đội quân bí mật lên đường, mục tiêu cũng là Biện Thành.
Biện Thành nhỏ bé sắp sửa tụ họp những đoàn quân hùng hậu, sóng gió cuộn trào không biết được phía sau màn sương mù lại là thứ gì.
Vào lúc này, ở trong chốn cấm cung, Tịnh Lạc ngồi tựa cửa ở cung Nam Khâu, đôi mắt ngơ ngác ngóng ra bên ngoài.
Sự việc đi đến ngày hôm nay, thật sự không thể nào ngờ được. Tịnh Lạc không dám ngờ, bản thân từng yêu Bắc Mộc Xướng Nguyệt sâu đậm như thế lại có một ngày sẽ phản bội hắn. Hoàng hôn ở chân trời kia, xa như thế, đẹp như thế, Bắc Mộc Xướng Nguyệt không biết đã đi đến đâu.
Nơi cấm cung thâm sâu này, mọi khi đã trống vắng đến hiu quạnh. Ngày trước, Tịnh Lạc vốn là một tiểu cô nương yêu thích sự náo nhiệt của kinh thành. Nàng ta mơ ước bản thân có thể đi khắp nơi, chiêm ngưỡng hết mọi cảnh đẹp trên thế gian này. Nhưng tiểu cô nương yêu thích sự náo nhiệt đó, không biết tự lúc nào đã quen với sự lạnh lẽo của chốn cung sâu này. Vì yêu một người, Tịnh Lạc không ngờ bản thân lại thay đổi nhiều như thế từ bỏ nhiều như thế.
Nàng ta co người, đôi tay gầy khuộc ôm lấy bản thân mình, đầu cúi gập trên gối. Cảm giác cô đơn lạc lõng không thể tả, Tịnh Lạc cảm thấy thế giới này hệt như chỉ còn một mình nàng ta.
Thị nữ trưởng đến đưa cơm, nhìn thấy Tịnh Lạc ngồi co ro bên bệ cửa sổ, chỉ có thể thở dài.
“Hoàng hậu, người không vui sao ạ?”
Tịnh Lạc ngẩng đầu, đưa mắt nhìn lơ đễnh nhìn ra bên ngoài.
“Ta hối hận. Ngươi nói xem, nếu người ở vị trí ngày hôm nay không phải ta mà là Ly Thương, nàng ấy sẽ đối mặt với những chuyện thế này ra sao?”
Thật ra Tịnh Lạc rất ngưỡng mộ Ly Thương. So với Ly Thương, Tịnh Lạc quá yếu đuối đến mức không thể bảo vệ được chính trái tim của mình. Thà rằng vùi thây nơi sa trường còn hơn chết cô độc ở nơi bốn bức tường không thấy được bầu trời thế này.
“Quay đầu đi ạ, hiện tại quay đầu vẫn còn kịp mà.”
Thị nữ trưởng không nhịn được mà khuyên Tịnh Lạc. Nhưng làm thế nào quay đầu đây? Nàng ta đã đi quá xa, quay đầu cũng không thấy bờ nữa. Phản bội người nàng ta yêu nhất, phản bội lại đất nước mà nàng ta yêu quý. Nàng ta, còn đường để quay đầu sao?
Tịnh Lạc tựa đầu vào khung cửa sổ, trên khuôn mặt nhợt nhạt khẽ kéo một nụ cười lạnh lẽo.
“Không kịp nữa. Ta đã phản bội người ấy, người sẽ không tha thứ cho ta. Ta cũng không thể tha thứ cho mình. Vậy nên, cứ thế thôi. Cho đến khi kết thúc, ta sẽ đền tội với người.”
Tịnh Lạc đã đắn đo rất nhiều. Cho dù có nghĩ thế nào, nàng ta cũng không thể quên đi được sự thật rằng Bắc Mộc Xướng Nguyệt là người ra tay hạ sát cả thân quyến của nàng ta. Yêu cách mấy cũng không thể vượt ra được ranh giới thù hận. Tình yêu có bền cũng chẳng thắng nổi tình thân. Tịnh Lạc không thể quên đi mối thù diệt tộc rồi vui vẻ sống bên cạnh người trên tay đã nhuốm đầy máu của người thân mình. Nàng ta không thể. Nỗi dày vò này, đâu phải ai cũng hiểu!
Buổi tối trước khi xuất chinh, Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã đến tìm Tịnh Lạc. Hắn không nói gì, trong ánh mắt không còn yêu thương, chỉ còn lại sự thất vọng. Hắn và nàng ta cùng đi đến thăm tiểu hoàng tử. Mỗi khi nhìn thấy tiểu hoàng tử, Tịnh Lạc mới bình yên mà biết được thế gian này vẫn còn một người có chung huyết thống, là người thân của nàng ta. Nhưng nghĩ đến trong người tiểu hài tử này chảy chung một dòng máu với người đã gϊếŧ cả thân quyến mình, Tịnh Lạc lại hận không thể chưa từng sinh ra đứa con này.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đưa Tịnh Lạc đến ngọn núi phía sau hoàng cung, cả đoạn đường đều không nói một câu nào. Tịnh Lạc chỉ thấy trên khuôn mặt hắn bình tĩnh đến lạ. Tịnh Lạc từng nghi ngờ, liệu Bắc Mộc Xướng Nguyệt có phải con người không? Hắn quá bình lặng, bình lặng với tất cả những sóng gió vẫn xô bồ bên mình. Cho dù người mà hắn yêu quý có chết trước mắt, hắn vẫn sẽ là dáng vẻ bình lặng không chút cảm xúc nào đó. Tịnh Lậc tự hỏi, một người như hắn, tại sao lại yêu sâu đậm Ly Thương đến thế? Phải là tình cảm lớn đến mức nào để khiến một người vô tâm đến vô tình đó cúi đầu van nài Tịnh Lạc tha cho Ly Thương cơ chứ?
Đứng trên đỉnh đồi, nhìn xuống muôn ngàn nhà dân, nhìn thấy muôn ngàn ánh đèn lấp lánh. Bắc Mộc Xướng Nguyệt chỉ tay về những ngôi nhà đó, lại quay sang hỏi Tịnh Lạc.
“Nàng thật sự muốn huỷ hoại hết tất cả sao? Nàng thật sự muốn chôn vùi Bắc Minh Triều sao?”
Tịnh Lạc mím môi, nàng ta biết, trong hàng ngàn hàng vạn ánh sáng kia, là hàng trăm hàng triệu những gia đình nhỏ lẻ, là hơn trăm vạn tính mạng con người. Chỉ vì Tịnh Gia, vùi chôn cả hơn trăm vạn tính mạng, đáng không?
Lương tâm của nàng ta, không chịu nổi sự quặn thắt đến thế. Tịnh Lạc biết, bản thân nàng ta đã đi sai đường rồi. Tịnh Lạc gục xuống mặt đất, nước mắt trào dâng. Nàng ta co người, hai tay cào trên đất, không biết làm sao để cơn đau quặn này có thể nguôi đi.
“Nguyệt, xin lỗi! Xin lỗi chàng! Ta không thể, không thể quay đầu được nữa rồi! Nguyệt, chàng nói chúng ta tại sao lại thành thế này vậy? Không phải chúng ta đang rất hạnh phúc sao? Tại sao vậy? Tại sao lại khiến chúng ta thành ra thế này?”
Tiếng nức nở của Tịnh Lạc như xé lòng, xé cả màn đêm. Bắc Mộc Xướng Nguyệt im lặng. Hắn cũng không biết, vì sao vận mệnh cứ thích trêu đùa hắn. Hắn, đã làm gì sai sao?
Lẽ ra hắn sẽ có thể là một tiểu hài tử vui vẻ sống qua ngày, tại sao lại đẩy hắn bước lên con đường này? Để hằng đêm giật mình tỉnh dậy vì mơ thấy bàn tay từng chút nhuốm đầy máu, những sinh linh vây lấy oán than. Để hắn không còn là một con người bình thường nữa.
Lẽ ra hắn sẽ có thể tận tâm tận ý yêu nữ tử của hắn, tại sao lại vẽ ra một vòng ngăn cách lớn như thế?
Lẽ ra hắn có thể bình bình yên yên sống đến cuối đời, tại sao lại khiến hắn năm lần bảy lượt lâm vào những chuyện như thế?
Tại sao người hắn yêu quý, đều từng lúc từng lúc rời xa cuộc đời hắn? Hắn, đã sai từ đâu? Ngay từ đầu, hắn mới chính là người bị vận mệnh ruồng bỏ cơ mà! Tại sao lại không ai yêu lấy hắn? Hắn, không xứng đáng được yêu thương hay sao?
Bắc Mộc Xướng Nguyệt đôi mắt lạnh lẽo, khẽ thở dài một hơi. Hắn, quen rồi!
“Tịnh Lạc, ta không trách nàng. Chuyện đến hôm nay, là lỗi của ta. Ta sẽ tự mình đi chuộc lại lỗi lầm, ta sẽ đưa mọi thứ trở về vị trí mà nó nên có.”
Hắn quay người rời đi, chỉ nghe thấy Tịnh Lạc với theo gọi.
“Nguyệt, chàng buông tay đi. Chàng không thể yêu Ly Thương được. Lẽ nào chàng muốn kéo cả nàng ấy vào hố sâu vạn trượng, vạn kiếp bất bất phục hay sao?”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt không đáp, chỉ hơi khựng lại một chút rồi lại nhấc gót rời đi.
Hắn biết chứ. Nhưng hắn không tránh né được.
Hắn đã, yêu Ly Thương quá sâu đậm. Yêu nàng còn hơn cả sinh mệnh đời này của hắn.
Hắn, cũng đã trở thành một kẻ lạc lối không quay đầu lại được nữa rồi.