Nhạn Quyên nhìn nàng, bao lời muốn nói đều dồn hết trong một ánh mắt.
Ngày trước, lúc Nhạn Quyên vừa được sinh ra cũng là lúc Tiên đế Đông Quốc ban cho mẫu thân y cái chết. Mẫu thân chết đi, y bị mang về cung bồi dưỡng như một hoàng tử thực thụ. Nhưng chỉ có Nhạn Quyên mới biết, Tiên Đế cũng chỉ xem y như một công cụ. Với tài năng của mình, y đã sống sót mà lớn lên trong cung. Nơi thâm cung sâu thẳm đó giống như một cái l*иg giam. Bức tường gạch cao phủ rêu không bao giờ có thể nhìn thấy được bên ngoài. Cho đến khi Tiên Đế qua đời, A Cát Quách Ni lên ngôi y lại được bổ nhiệm làm tướng quân trấn giữ Miên La thành.
Không ai biết, A Cát Quách Ni kiêng dè năng lực của Nhạn Quyên, sợ y làm phản nên liền bắt y kí huyết khế, đem tính mạng cả đời này giao vào trong tay hắn ta. Nhạn Quyên cũng từ đó mà mất đi tự do thật sự.
Thế giới của y từ lúc bắt đầu đã là một màu đen không có sắc màu. Nhạn Quyên vẫn tưởng cứ cố sống như thế rồi đến ngày nào đó chết trên sa trường là hết. Nhưng cho đến một ngày gặp được Ly Thương, Nhạn Quyên mới biết trên thiên hạ còn có cảnh sắc đẹp như thế.
Rất nhiều năm nay, những tình cảm đều chôn giấu nơi đáy lòng tưởng rằng sẽ không bao giờ được mở ra nữa. Thật không ngờ đến lại có một ngày có thể cùng nàng mặc lên bộ giá y này. Dù chỉ là giả, cũng đủ khiến y mãn nguyện rồi.
“Ly Thương, nàng có mong muốn gì không?”
“Mong muốn của ta? Chính là một kiếp an sinh, ở bên cạnh người ta yêu, mỗi buổi chiều tà đều có thể tựa cửa ngóng trông một bóng hình.”
Nhạn Quyên cười nhạt, nàng vẫn chưa thể buông bỏ được hắn. Tình ái, là thứ thuốc độc một khi đã uống liền ngấm sâu không thể loại bỏ. Chớp mắt một cái dù thân tê phế liệt, dù thương tích đầy mình cũng chẳng nỡ rời xa.
Nhưng cho dù là thế thì sao? Thế gian này chẳng có thứ gọi là trường tồn vĩnh viễn, cho dù đã từng sâu sắc đến đâu cũng có lúc nhạt nhoà. Sinh mệnh trong thiên hạ, nào có ai tránh được sự tàn nhẫn của thời gian?
Hôm nay còn cười, ngày mai biết còn tỉnh dậy được hay không? Bỏ lỡ một lần là lỡ một đời. Nhạn Quyên nghĩ bản thân có thể buông tay để nàng về với thế giới của nàng. Nhưng khi nhìn thấy chấp niệm đó khiến nàng đau khổ đến thế thì y lại có lý do gì để không cùng tranh đoạt? Cho nàng một cuộc sống tốt hơn, há có phải chuyện xấu?
“Ly Thương, nàng có biết điều tuyệt vời nhất đời này của ta là gì không?”
Ly Thương ngẩn người chờ đợi y nói tiếp.
“Chính là một ngày nắng đẹp, nàng như tiên tử trên lưng ngựa từ đâu bước đến, đi vào trong thế giới tăm tối của ta.”
Dứt lời, Nhạn Quyên đột ngột tiến tới một tay ôm lấy eo nàng, đặt lên môi Ly Thương một nụ hôn. Trong nụ hôn của Bắc Mỗ Xướng Nguyệt có chiếm hữu, có mạnh mẽ nhưng chưa từng có ôn nhu. Nhưng trong nụ hôn của Nhạn Quyên, lại có ôn nhu lẫn đau xót. Cảm giác chua chát đến lạ.
Hơn mười năm, Nhạn Quyên giữ trong lòng tình cảm này đã hơn mười năm rồi. Trước đây y vẫn luôn không dám nói ra, bởi vì y biết trong lòng nàng có một người khác. Nhạn Quyên rất sợ, sợ y nói ra rồi thì nàng sẽ không quan tâm đến y nữa. Cuộc đời này của y chỉ có mỗi nàng là ánh sáng thôi, nếu đến cả ánh sáng này cũng mất đi Nhạn Quyên sẽ thật sự không biết phải làm thế nào.
Nhưng Nhạn Quyên biết, có rất nhiều thứ mãi không nói sẽ đến lúc hối hận. Mà y cũng biết, bỏ lỡ lần này y sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Ly Thương không kịp phản ứng lại, đến khi nhận ra liền đẩy Nhạn Quyên. Nhạn Quyên lặng lẽ đứng dậy, trước sự ngơ ngác của Ly Thương lại không một lời giải thích, cứ thế bỏ đi.
Đến lúc đó, Ly Thương mới chắc chắn được một điều, thiếu niên bạch y năm đó đã yêu nàng mất rồi. Trái tim của y từ lúc trên thảo nguyên đó đã bị nàng cướp mất rồi.
Mà Ly Thương không hề biết, nụ hôn đó là tiễn biệt sau cùng của Nhạn Quyên. Cũng là thứ duy nhất trong đời này nàng có thể trả cho y.
Mãi đến sau này, Ly Thương mới hiểu vì sao hôm đó Nhạn Quyên lại phá bỏ hết ranh giới bây lâu vất vả dựng nên để tiến đến gần nàng một bước. Bởi vì y biết, nếu y không làm thế y sẽ không còn cơ hội nào nữa. Đó đã là lần cuối cùng.
Nhạn Quyên nói với nàng rằng điều tuyệt vời nhất đời y là gặp được nàng. Nhưng lời đó còn chưa nói hết. Luyến tiếc nhất đời này của Nhạn Quyên cũng chính là chẳng thể nắm tay người cùng đi hết chốn thiên hạ, chẳng thể an yên sống đến hết đời này.
Thiên ý là gì? Tình ái lại là chi? Giữa chốn mây mù gió thẳm, người gọi tên ta, khiến ta đắm chìm trong mộng ảo, quên đi hết phiền muộn chốn nhân gian. Đắng lòng hay bi ai đều không phải từ khi sinh ra đã có, mà chính là từ khi đem tim này trao cho người mới biết hoá ra thứ mùi vị nhạt như nước lại khiến ta chẳng dám lìa xa.
Một đời lang bạt sa trường, thân sớm đã chôn vùi trong chốn binh đao nhưng tim này vẫn không ngăn được mong cầu một chút ái tình của nữ nhi.