Khương Nhạn bị bóp đến nghẹt, phổi thiếu khí mà bắt đầu cảm thấy choáng váng. Nhưng tính mạng này của nàng ta, là Ly Thương ban cho ơn tái tạo. Khương Nhạn hôm nay dù có chết, cũng nhất định không vì ham sống mà bán đứng nàng.
“Bệ hạ… hôm nay người có bóp chết Khương Nhạn, câu trả lời cũng vẫn là không biết.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt gầm mặt, không nói một lời nào. Hắn vung tay, hất Khương Nhạn bay ra xa. Khương Nhạn thoát khỏi sức lực to lớn đó, nơi cổ họng vẫn còn lưu lại cảm giác bị siết chặt, vội hít lấy một ngụm dưỡng khí lớn.
Nàng ta biết, Bắc Mộc Xướng Nguyệt sẽ không gϊếŧ nàng ta. Bởi vì Khương Nhạn là người mà Ly Thương dùng hết mọi sức lực để chở che. Hắn sẽ không đến mức ra tay với người mà nàng yêu quý nhất. Hay là nói, hắn không dám. Hắn không dám để nàng hận hắn thêm nữa. Hắn sợ bản thân hắn chạm đến cái giới hạn cuối cùng của nàng. Dẫu rằng nàng không có khả năng để kết liễu mạng sống của hắn, nhưng nếu dốc toàn lực để đồng quy vu tận là chuyện có khả năng. Mà hắn, không muốn nàng liều đến như thế.
Hắn thở dài. Chính hắn cũng biết sẽ không nhận được câu trả lời, nhưng dường như có thứ gì đó cứ chiếm lấy hắn, khiến hắn không cách nào có thể xoá mờ đi tưởng tượng nàng đang trong vòng tay kẻ khác. Và hắn muốn biết, rốt cuộc Nhạn Quyên có gì tốt hơn hắn mà nàng lại lựa chọn rời xa hắn.
Bắc Mộc Xướng Nguyệt khoác lại áo choàng, đặt trên bàn một túi bạc vụn.
“Sống cho tốt, từ bỏ suy nghĩ đi tìm nàng ấy đi. Ly Thương mong muốn ngươi sống cuộc đời của mình chứ không phải một cuộc đời xông pha nguy hiểm cùng nàng ấy.”
Khương Nhạn giật mình, quay đầu nhìn túi tay nải trên góc giường. Nàng ta đã sớm có ý định rời khỏi đây để đi tìm Ly Thương. Khương Nhạn không muốn sống mà không có Ly Thương. Ly Thương là gia quyến, là thân thuộc duy nhất của nàng ta trên đời. Dù có chết cũng muốn chết bên cạnh nàng.
Hoá ra, từ lúc vào cửa Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã để ý đến túi tay nải đó, cũng đoán được ý định của Khương Nhạn.
Lời hắn nói, hệt như lời Ly Thương từng nói. Dường như giữa hắn và nàng có một sự thông hiểu đến kì lạ. Một sự thông tựa như hai người là một. Nhưng Khương Nhạn không hiểu, nếu hắn và nàng đã là tình sâu trăm mối tới như thế, lại vì cớ gì mà đẩy mình vào bí cảnh không thể thoát ra như hiện tại?
Gượm một lát, hắn nói tiếp.
“Đúng rồi, nếu ngươi có thời gian thì ghé qua ngoại ô đông thành, sơn cốc Mi Linh. Nơi đó, có một cố nhân của Ly Thương. Người đó, ngươi cũng quen.”
Khương Nhạn không đáp lời hắn, hắn cũng không nói thêm gì.
Lúc Bắc Mộc Xướng Nguyệt quay gót rời đi, bước chân đến ngạch cửa thì nghe một câu của Khương Nhạn.
“Bệ hạ, người có biết chuyện đau khổ nhất đời này của Tướng Quân là gì không?”
Hắn sững người. Chuyện khiến nàng đau khổ nhất? Có lẽ chính là không cách nào nghe được từ miệng hắn một lời yêu, không cách nào ở bên hắn cả đời.
Khương Nhạn gượng người bước tới. Ánh nến heo hắt trước gió, lòng người lại tựa xa tựa gần không đoán được. Nàng ta mỗi ngày mỗi khắc đều ở bên thân cận hầu hạ Ly Thương, mỗi lời Ly Thương nói đều khắc ghi trong lòng. Có những chuyện, Ly Thương chưa từng kể, nhưng Khương Nhạn lại vô tình nghe được mỗi khi nàng ngồi dưới trăng, đối ẩm cùng sương hoa.
“Tướng Quân từng nói, đau khổ nhất của người có lẽ chính là một ngày sau khi thức dậy, chợt nhận ra trăng tàn rượu lạnh, tinh kì thu lại sau tường, cung kiếm bỏ sau lưng, thiên hạ của người chẳng còn loạn quân, thế giới của người cũng chẳng cần Ly Thương.”
Bắc Mộc Xướng Nguyệt lặng người.
“Trăng tàn rượu lạnh,
Tinh kì thu lại,
Cung kiếm bỏ sau lưng,
Thiên hạ chẳng còn loạn quân, thế giới của Bắc Mộc Xướng Nguyệt đã không còn cần Ly Thương…”
Hận trăm ngàn mối cũng chẳng bằng một chữ đa tình. Một tiếng đàn, một ánh mắt, một đường kiếm lướt trong gió đã trở thành cổ khúc mà người đời sau mãi còn nhắc. Chúc Anh Đài còn hoá được hồ điệp, Mạnh Bà còn bỏ được luyến ái hận thù mà chờ đợi ngàn năm, còn hắn, dù yêu cũng có ích chi?
Bắc Mộc Xướng Nguyệt rời gót, bóng lưng cô độc bước đi trong làn gió sương mịt mù. Một đời người, đâu mới là hạnh phúc?
Hắn nhớ về ngày hôm đó, tiểu cô nương mà hắn nhặt từ trên phố về là một dáng vẻ thuần khiết đến mức chỉ muốn đem cất đi, không để cho ai nhìn thấy. Ánh mắt tự do không đau khổ, không vướn bận. Nàng của lúc đó, là một cánh chim tự do.
Nhưng thời gian dần lâu, cho đến một lúc hắn nhìn lại, tiểu cô nương năm nào giờ đã là một đại thiếu nữ sắc nước hương trần. Chỉ có điều, hắn không nhìn thấy trong đôi mắt đó sự tự do, kiêu ngạo của ngày xưa nữa. Chỉ còn một vẻ thờ ơ đến lạ. Thờ ơ với thế sự bên ngoài, cũng thờ ơ với cả chính mình.
Hoá ra, thứ đã thay đổi nàng không phải là thời gian vô tình, mà là lòng người.