Ánh mắt của Sở Bắc Dực giờ đây dã nổi lên một ngọn lửa du͙© vọиɠ, nhìn nữ tử đang thở gấp dưới thân mình càng khiến hắn khó mà kiềm chế bản thân.
Sở Bắc Dực đưa tay cởi chiếc thắt lưng của Hàn Lam Nguyệt ra, rồi lại đến lớp áo ngoài, lúc này bỗng cô ngăn lại hành động của hắn.
Sở Bắc Dực thấy như vậy thì cố nén lại ngọn lửa đang bừng cháy ở thân dưới, dù rất khó chịu nhưng hắn cũng không muốn ép buộc nàng.
'' Ngài như vậy không hợp quy củ. ''
Hàn Lam Nguyệt nói.
'' Nàng là thê tử của ta, làm sao lại không hợp quy củ.! ''
Hàn Lam Nguyệt lại lấy ra bức hưu thư.
'' Ta không còn là vương phi của ngài nữa ''
'' Nàng vẫn chưa đọc nó thì làm sao biết được ta thật sự viết thư từ nàng? ''
Nghe đến đây thì Hàn Lam Nguyệt vội lấy phong thư bên trong ra đọc thì...
Cô lại quay lên nhìn hắn.
Nội dung bức thư lại là.
*Ba mươi thiên cung,
cao nhất thiên ly hận
Bốn trăm bốn mươi bệnh,
khổ nhất bệnh tương tư*1
Ta *nguyện đổi ba kiếp duyên lấy một kiếp nợ
Chỉ mong được cùng nàng một đời bạc đầu giai lão*...!
Đây không phải là thư tỏ tình sao?
Hàn Lam Nguyệt ánh mắt hơi ngập nước nhìn Sở Bắc Dực, lại là Tiền Hôn Hậu Ái trong truyền thuyết.
Thấy Hàn Lam Nguyệt như sắp khóc thì Sở Bắc Dực lại hoảng lên, hắn không biết tại sao cô lại như vậy.
'' Nàng...ta không ép nàng, nàng đừng khóc! ''
Sở Bắc Dực vội vàng muốn ngồi dậy nhưng lại bị Hàn Lam Nguyệt nắm lấy vạt áo ngay ngực kéo lại.
Cô chủ động hôn lấy hắn, Sở Bắc Dực rất bất ngờ nhưng cũng rất vui mừng, sau đó cả hai nhanh chóng chìm đắm vào sự cuồng nhiệt của nụ hôn ấy.
Bên ngoài đang là lúc chiều tà, ánh hoàng hôn dần khuất bóng sau lưng đồi, bên trong căn phòng chỉ còn lại ánh nến mập mờ càng làm không gian bên trong thêm mị tình.
Sở Bắc Dực cởi bỏ từng lớp y phục trên người Hàn Lam Nguyệt, thân thể nuột nà kiều diễm của cô hiện ra ngay trước mắt, nhìn nàng lúc này thật xinh đẹp và mị hoặc.
Những nụ hôn nhẹ nhàng phủ xuống khắp nơi thân thể tuyệt mỹ ấy, hương thơm toả ra từ cơ thể cô thật khiến hắn như rơi vào trầm mê.
Bàn tay to lớn của Sở Bắc Dực giữ vào chiếc eo nhỏ nhắn của cô, tay còn lại đang tham lam đùa nghịch trên khuôn ngực nở nang của Hàn Lam Nguyệt.
Sở Bắc Dực cẩn thận từng chút một nâng niu Hàn Lam Nguyệt, hắn bắt đầu hôn lên bầu ngực trắng mυ'ŧ mềm mại ấy, lại dịu dàng ngậm lấy hạt đỉnh hồng trên đó.
Hàn Lam Nguyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến toàn thân nóng rực, nhịp tim cũng càng lúc càng tăng lên.
Sở Bắc Dực lúc này cởi bỏ toàn bộ y phục trên người mình, để lộ ra thân thể cường tráng khỏe mạnh, phần thân dưới từ lâu đã có phản ứng bây giờ cũng đã lộ ra, Hàn Lam Nguyệt trong ánh sáng mập mờ nhìn thấy thân hình săn chắc sáu múi và vật to cứng ấy thì có chút nuốt ực vào trong.
Kích thước này không biết cô hối hận còn kịp không vậy, kiếp trước không phải là cô chưa từng quan hệ qua, nhưng đối mặt với một con mãnh thú to lớn như vậy thật khiến cô có chút căng thẳng.
Sở Bắc Dực nắm lấy bàn tay của Hàn Lam Nguyệt để cô chạm vào ngực mình, trái tim hắn đang nhảy loạn bên trong.
'' Hàn Lam Nguyệt, nàng vĩnh viễn chỉ có thể là nữ nhân của Sở Bắc Dực ta ''
Sau đó hắn trân trọng hôn nhẹ lên tay của cô.
'' Nguyệt Nhi, ta bắt đầu nhé. ''
Sở Bắc Dực tách hai chân của Hàn Lam Nguyệt, vùng cấm địa nhanh chóng lộ ra, xong Sở Bắc Dực từ từ cho cự thú to lớn vào bên trong cô.
Hàn Lam Nguyệt lập tức cảm nhận được cơn đau nơi hạ thân truyền đến, thân thể này vẫn còn là xử nữ nên lần đầu sẽ rất đau.
'' Ư...đau! ''
Thân thể cô bất giác run lên vì đau, Sở Bắc Dực thấy vậy liền xót trong lòng, không đẩy vào tiếp mà để cô quen dần mới tiếp tục.
'' Nàng cố chịu một chút nhé, một lát sẽ không còn đau nữa ''
Sở Bắc Dực hôn lên trán cô nhẹ nhàng an ủi, lại dùng tay xoa nhẹ xuống bụng và eo để giúp cô thoải mái hơn.
Sau một lúc, khi đã dần quen với kích thước của Sở Bắc Dực, Hàn Lam Nguyệt đã dần thả lỏng người hơn một chút.
Lúc này Sở Bắc Dực cũng bắt đầu ra vào chậm chạp bên trong cô, hai chân Hàn Lam Nguyệt thuận theo tư thế mà quấn lấy eo của hắn để mỗi lần ra vào lại sâu thêm một chút.
,, Hộc...hộc...,,
Tiếng thở dốc vang lên trong căn phòng đầy hương vị kí©ɧ ŧìиɧ, Sở Bắc Dực càng lúc càng tăng lên tốc độ thúc mạnh vào bên trong.
'' Ư...ưm ''
Hàn Lam Nguyệt nắm chặt nệm giường, thân thể vì lực thúc đẩy của nam nhân mà nằm không yên.1
Không biết qua đêm nay cô có xuống giường nổi không nữa!!!
Thỉnh thoảng hắn lại cúi xuống hôn cô một cách đầy yêu thương và trân quý, gương mặt và thân thể cô vì hoạt động kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà lúc này đã đỏ hồng tựa như một cánh hoa đào khuynh thế giữa trời đông, xinh đẹp đến mê hoặc lòng người.
Hai trái tim dường như không còn khoảng cách hoà quyện vào nhau, trao đi bao mật ngọt nồng cháy nhất.
Cứ như vậy, đêm viên phòng đầu tiên sau hai năm thành thân của họ đã diễn ra một cách trọn vẹn.
Một lần rồi lại thêm một lần, Hàn Lam Nguyệt lâm trận muốn bỏ chạy liền bị Sở Bắc Dực bắt trở lại.
Ai mà ngờ nam nhân này sức lực lại tốt như vậy, đã mấy hiệp rồi vẫn chưa chịu ngưng, thật đáng ghét.1
- -------------
Sáng hôm sau.
Mặt trời đã lên cao, những tia nắng ấm áp xuyên qua từng khe cửa chíu rọi vào bên trong căn phòng.
Hàn Lam Nguyệt vì đêm qua vật vã chiến đấu mà đến giờ vẫn còn cuộn mình trong chăn mà say giấc.
Đến gần trưa một chút khi cái bụng bắt đầu đánh trống kêu đói thì cô mới miễn cưỡng thức dậy.
Đảo mắt nhìn qua.
Cứ nghĩ rằng Sở Bắc Dực đã đi từ sớm rồi nhưng không ngờ hắn lại ngồi bên cạnh vừa xem sách vừa đợi cô thức dậy.