Ảnh Hậu Xuyên Không, Vương Phi Thật Uy Vũ

Chương 47: Độc cổ trùng, ánh mắt kẻ tương tư

Liễu Như Yên đưa tay sờ lên mặt mình, xong nhìn lại thì còn chảy ra một ít máu.

Dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng thường ngày không còn nữa, Liễu Như Yên lúc này đã bị Hàn Lam Nguyệt chơi đùa đến thân tàn ma dại, đầu bù tóc rối, thân thể chỗ nào cũng rách rưới, trông xấu xí không khác gì một ả điên.

'' Tiện nhân, ta gϊếŧ ngươi...! ''

Tiếng hét của ả ta vang lên chói tai, sau đó là tiếp tục lao vào tấn công Hàn Lam Nguyệt.

'' Thật giống một con thiêu thân...! ''

Hàn Lam Nguyệt ánh mắt hờ hững, cô chỉ lạnh lùng nói ra một câu rồi bắt đầu vận nội công nghiêm túc mà tiếp chiêu của Liễu Như Yên.

Sở Bắc Dực sau khi được La Thiên báo tin thì lập tức chạy đến.

Vừa hay đứng cách đó một khoảng để quan sát hai nữ nhân đang tập trung đánh nhau.

'' Chúng ta không giúp vương phi một tay sao ''

Tiêu Tấn và La Thiên đứng bên cạnh hỏi.

'' Nàng không cần! ''

Hắn biết rất rõ thực lực của Hàn Lam Nguyệt, tuy nội lực của cô không cao nhưng một thân võ nghệ lại không tầm thường một chút nào, chiêu thức quái dị nhưng cũng rất lợi hại.

Không ngoài dự đoán, Liễu Như Yên nhanh chóng đã bại dưới tay của Hàn Lam Nguyệt.

Ả ta nằm trên đất mà ánh mắt đầy sự căm hận nhìn về Hàn Lam Nguyệt.

Rồi đột nhiên Liễu Như Yên lại nỡ ra một nụ cười bí hiểm.

Không ổn!!!

Hàn Lam Nguyệt nhanh chóng phát giác ra điều gì đó.

Liễu Như Yên từ trong tay áo bắn ra một mũi tên nhắm thẳng đến trái tim của Hàn Lam Nguyệt.

Sở Bắc Dực đã có chuẩn bị từ trước nên đã nhanh chóng phóng ra một cổ nội lực làm giảm tốc độ bay của mũi tên lại.

Vì khoảng cách không quá gần nên Hàn Lam Nguyệt cũng vừa đủ thời gian để lách người sang một bên tránh được đòn hiểm.

,,Phập,, Mũi tên được cắm thẳng vào một góc cột phía trước sau lưng của Hàn Lam Nguyệt.

Cô nhìn lại mũi tên đó, là cùng một kiểu dáng với mũi tên của gã tướng lĩnh hôm đó, vậy... Liễu Như Yên chính là em gái của gã đó, thảo nào!

'' Vương gia, ngài làm sao vậy? ''

Tiêu Tấn hoảng sợ khi thấy chủ tử đột ngột phát bệnh, La Thiên nhanh chóng chạy đi mời thái y đến

Hàn Lam Nguyệt lại nhìn qua Sở Bắc Dực.

Hắn không hiểu bị làm sao mà sau khi vận nội lực lại ngã quỵ xuống mặt đất.

'' Sở Bắc Dực...! ''

Hàn Lam Nguyệt chạy đến xem, hắn đang đau đớn cùng cực, hai nắm tay siết chặt đến trắng bệch, nhưng có lẽ là cố cắn răng chịu đựng nên mồ hôi đang tuông ra như tắm, gân máu cũng vì Sở Bắc Dực đang gắn gồng mà nổi lên chằng chịt.

Hàn Lam Nguyệt lo lắng bắt mạch cho Sở Bắc Dực, mạch tượng rất lạ, lúc thì đập loạn xạ lúc lại đứt quảng.

'' Chàng đã trúng mũi tên độc cổ trùng đó? ''

Liễu Như Yên quan sát biểu hiện của Sở Bắc Dực thì nét mặt liền tái đi hoảng sợ hỏi.

'' Chàng đã trúng độc được mấy ngày rồi? ''

Liễu Như Yên lồm cồm bò dậy hỏi.

'' Đã bốn ngày rồi! ''

Tiêu Tấn gấp rút trả lời.

'' Độc cổ trùng! ''

Hàn Lam Nguyệt cũng thản thốt khi nghe đến, cô lại không biết giải độc này, nhưng Liễu Như Yên là người Bắc Hán, em gái của gã tướng lĩnh đó, vậy thì chắc chắc biết cách trị độc này.

'' Nói mau, cách trị độc này như thế nào? ''

Liễu Như Yên nhấc thân đi đến chỗ Sở Bắc Dực định giải độc cho hắn, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, Liễu Như Yên chợt dừng lại.

'' Người trúng độc này vào, một khi dùng nội lực thì cổ trùng sẽ phát tác và càng hung hãn, nội trong bảy ngày hút cạn máu tim của họ, khiến họ đau đớn xé tim gan cho đến chết, chàng chỉ còn lại ba ngày nữa! ''

'' Nếu chàng viết hưu thư cho vương phi, và nàng ta quỳ xuống cầu xin, ta sẽ chữa cho chàng. ''1

Liễu Như Yên ánh mắt đờ đẫn nhìn Sở Bắc Dực nói.

'' Ngươi... đừng hồng! ''

Sở Bắc Dực nghe vậy thì cố gắng gằn ra từng chữ một.

'' Ta là người duy nhất có thuốc giải và biết cách giải, các người suy nghĩ cho thật kỹ vào. ''

Ánh mắt Liễu Như Yên có chút bi thương phủ một tầng sương mỏng nhìn về Sở Bắc Dực

Thật không ngờ người gϊếŧ chết đại ca cô lại chính là người cô yêu sâu đậm, nay người đó lại sắp mất mạng vì độc do cô tạo ra.

Ba năm trước.

Liễu Như Yên vì ham chơi nên đã vô tình đi lạc khỏi bản doanh mà gặp phải thú dữ, lúc đó có một vị tướng quân, trên người mặc giáp anh dũng cưỡi ngựa phi đến cứu cô thoát khỏi nguy hiểm.

Vị ấy tuấn tú tài hoa xuất chúng, khí chất hơn người, vừa gặp cô đã đem lòng cảm mến.

Về sau cô ngày đêm mong nhớ, nên đã mượn thế lực của đại ca quyết điều tra ra danh tính của chàng, trong lúc đó trái tim thiếu nữ đã bất giác mà khắc sâu hình bóng của người ấy.

Nhưng ông trời lại trêu ngươi, khi biết chàng là ai, cũng là lúc cô đau khổ phát hiện ra, chàng là kẻ thù không đội trời chung của cả một Bắc Hán.

Nhưng tình yêu của cô dành cho Sở Bắc Dực sớm đã lớn hơn tất cả, khi biết được đại ca có kế hoạch muốn cài nội gián đến bên cạnh Sở Bắc Dực thì cô đã vui mừng xung phong đi làm.

Ước mong lớn nhất chính là được ở bên cạnh chàng, nếu chàng thua trận, cô ta cũng sẽ tình nguyện ở lại bên cạnh chàng.

Nhưng nhờ có một Hàn vương phi mà người thân duy nhất trên đời này của cô cũng không còn nữa, lại giành lấy trái tim của người cô yêu sâu đậm ba năm.

Thật ra Liễu Như Yên đã sớm biết Sở Bắc Dực không hề yêu mình, có thể vì nghĩ ân tình nên Sở Bắc Dực mới đối tốt với cô ta, dù chỉ là miễn cưỡng nhưng cô tình nguyện chìm đắm trong sự dịu dàng giả vờ của hắn.

Mà người hắn nhất mực quan tâm lại là Hàn Lam Nguyệt, cũng chỉ kẻ tương tư mới thấu hiểu được ánh mắt của kẻ tương tư, khi Sở Bắc Dực nhìn Hàn Lam Nguyệt chính là một khoảng trời bao dung và che chở như vậy.