Ảnh Hậu Xuyên Không, Vương Phi Thật Uy Vũ

Chương 26: Đại tiểu thư Hồ ĐIỆP

Cơn mưa chiều kéo dài đến tận tối.

Hàn Lam Nguyệt sau khi nghỉ ngơi một ngày cũng đỡ hơn một chút, nhưng chỉ là một chút thôi.

Dược liệu mang theo lại không có loại nào có thể trị được độc này.

Người hạ độc cũng rất am hiểu về độc dược đó chứ, vừa không chết, không bị phát hiện lại dễ dàng khiến người trúng độc phải chịu dày vò, thủ đoạn rất không tồi.

Cô ngồi suy yếu trên chiếc giường, lại đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ, bên ngoài trời vẫn đang mưa như trút nước, sự lo lắng cho nạn dân bắc thành lại được khơi dậy.

Mưa cứ liên tiếp kéo dài như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có lũ, Hàn Lam Nguyệt nét mặt trầm tư.

'' Tiểu Nhu! ''

'' Vương phi gọi em ạ? ''

'' Đi lấy giấy mực mang đến đây cho ta, phải là khổ giấy lớn đấy...khụ khụ ''

Hàn Lam Nguyệt khẽ che miệng ho lên vài tiếng.

'' Sức khỏe của người đang không tốt, có thể để lúc khác được không? ''

Tiểu Nhu nhíu mày lo lắng nói.

'' Việc quan trọng, em mau đi lấy cho ta. ''

'' Vâng ạ, em sẽ đi ngay ''

Tiểu Nhu biết tính khí của vương phi thế nào, một khi đã muốn làm việc gì thì nhất định phải làm cho bằng được.

'' Giấy mực đây ạ '' Tiểu Nhu nói.

Hàn Lam Nguyệt không nói gì mà chỉ gật đầu một cái. Xong cô đứng lên đi đến một chiếc bàn nhỏ có đặt một tờ giấy xuyến và bút mực.

Hàn Lam Nguyệt nhẹ nhàng cầm lên cây bút lông rồi thấm vào nghiêng mực, sau đó lại chầm chậm thi bút trên nền giấy, từng đường nét được vẻ ra có chút lạ lẫm, trong khi vẻ cô thỉnh thoảng lại ho nhẹ lên vài tiếng.

Rất lâu sau thì nét bút cuối cùng cũng xong, Tiểu Nhu và Tiểu Lan đứng bên cạnh nhìn vào cũng không biết là vương phi đang vẽ cái gì.

'' Vương phi, người đây là đang vẽ cái gì vậy, nhìn lạ quá? ''

'' Nhìn không giống phong cảnh cũng không phải bản đồ. ''

Tiểu Lan và Tiểu Nhu vừa xoa lưng cho Hàn Lam Nguyệt vừa chăm chú nhìn vào bản vẽ.

'' Khụ... ta có nói các em cũng không hiểu đâu. ''

Nói rồi cô cuộn tròn tờ giấy lại rồi đưa cho Tiểu Lan.

'' Em mang cất vào hòm tủ đi, ngày mai ta sẽ dùng đến ''

'' Vâng ạ ''

'' Cô ta thế nào? ''

Sở Bắc Dực đang viết gì đó vào công văn vừa hỏi chuyện Tiêu Tấn. Qua chuyện lần trước thì Sở Bắc Dực không còn cho người theo dõi Hàn Lam Nguyệt nữa, chỉ có thể sai người đi dò la tình hình.

'' Bẩm vương gia, cả ngày hôm nay vương phi đều ở trong phòng, chỉ có một trong hai tỳ nữ là hay ra ngoài, chỉ là không biết để làm gì, ngoài ra không còn gì khác ''

Sở Bắc Dực sắc mặt vẫn lạnh lùng nhưng lại có thêm vài tia kiềm nén, hắn nghe xong thì không nói gì mà vẫn tiếp tục viết công văn.

Tiêu Tấn đi theo bên cạnh chủ tử đã rất lâu rồi nhưng nhìn thái độ của Sở Bắc Dực lúc này cũng không thể biết chủ tử đang nghĩ gì mà cây bút trong tay ngài ấy sắp hóa thành bột đến nơi rồi.

Thật đáng sợ, mỗi lần nhắc đến chuyện liên quan đến vương phi thì vương gia đều như vậy. Haizz, Tiêu Tấn thầm thở dài trong bụng, vẫn là không nên để ý nhiều đến việc của chủ tử.

- --Ngày thứ hai ở phủ tướng quân.

Từ sáng sớm Sở Bắc Dực đã cùng Hồ Bác rời khỏi phủ, vì hôm qua mưa to, rất có thể sẽ có lũ, nên cần phải đi xem xét tình hình nạn dân

Liễu Như Yên cũng muốn đi theo nhưng Sở Bắc Dực đã ra lệnh bảo hôm nay nàng ta cứ ở nhà nghỉ ngơi, tuy không muốn nhưng nàng ta cũng đành thuận theo.

Ngày mới bắt đầu bằng những giọt nắng ấm áp chíu xuống hiên nhà, những giọt sương sớm vẫn còn động lại trên những ngọn cỏ, bị ánh mặt trời phản chíu nên nó tựa như những viên ngọc sáng đến lấp lánh.

Hàn Lam Nguyệt mặc cho bản thân vẫn còn đang phát sốt và rất khó chịu, được Tiểu Lan dìu đi, cô mang theo bản kế hoạch muốn đi tìm Hồ Bác tướng quân, nhưng khi đến nơi thì mới hay tin tướng quân đã rời phủ từ sớm.

Lại đến chậm một bước, trong khi định quay về thì cô nhìn thấy một nha hoàn vội dắt theo một vị đại phu đi vào phủ.

Nhìn thái độ thì có lẽ tình hình cũng khá là nghiêm trọng, Hàn Lam Nguyệt cũng có chút lo lắng, trong phủ cũng không có máy người mang thân phận cao quý, chẳng lẽ là Dung Tử Âm bị bệnh.

Nghĩ vậy nên Hàn Lam Nguyệt cũng vội đi theo sau vị đại phu kia. Tiểu Lan nói đường này là dẫn đến biệt viện ở phía nam, nhưng Dung Tử Âm ở Đông viện mà, vậy thì ai ở nơi này?.

Mọi thắc mắc đều nằm lại trong lòng cô, vừa đến trước cửa đã nghe tiếng can ngăn của Dung thị và một số nha hoàn khác, vị đại phu kia cũng vội đi vào căn phòng đó.

'' Muội nghe ta đi, đừng gãi nữa, sẽ để lại sẹo đó! ''

Dung thị giữ chặt cánh tay của Hồ Điệp lại ngăn cô tiếp tục gãi lên mặt mình.

'' Tẩu buông muội ra, muội ngứa lắm... ''

''Tiểu thư, người còn gãi nữa sẽ lỡ loét đó. ''

Những nha hoàn bên canh nói. Vị đại phu cũng nhân lúc Hồ tiểu thư được khống chế thì liền đi đến bắt mạch.

'' Buông ta ra, ngứa quá...! ''

Hồ Điệp khó chịu vùng vẫy khỏi vòng vay của mọi người, lúc này sức lực như bùng phát, cùng một lúc Hồ Điệp hất văng hết bốn người xung quanh, Dung Tử Âm, đại phu và hai nha hoàn đều bị ngã nằm dưới sàn nhà.

'' Lâm đại phu, hãy mau đi kê thuốc cho đại tiểu thư ''

Dung Tử Âm nói với Lâm đại phu.

'' Được, phu nhân ở đây canh chừng tiểu thư, đừng để cho cô ấy tiếp tục gãi nữa ''

Nói rồi Lâm đại phu chạy ra ngoài đi sắc thuốc, còn Dung Tử Âm lại cùng các nha hoàn đi đến khống chế Hồ Điệp, nàng ta đang điên cuồng gãi mạnh lên thân thể mình.

'' Aaaa.... Căn bệnh khốn khϊếp này, hại bổn tiểu thư khó chịu như vậy.''

Hồ Điệp tính khí ngày thường đã rất nóng nảy ương bướng, bây giờ lại thêm căn bệnh quái đản trị mãi không hết này, cô tức giận vùng vẫy đạp đổ mọi thứ.

Lúc này Hàn Lam Nguyệt ung dung bước vào, cô đi đến nằm lấy tay của Hồ Điệp.

'' Cô là ai vậy, sao lại vô lễ như vậy chứ, cút ra ngoài cho ta ''

Hồ Điệp giật tay mình ra khỏi tay Hàn Lam Nguyệt.

'' Điệp nhi, không được vô lễ, đây là Cửu vương phi đấy ''

Dung Tử Âm giải thích.

'' Đường đường là đại tiểu thư phủ tướng quân mà lại không có phép tắt như vậy ''

Hàn Lam Nguyệt nét mặt tỏ ra kinh bỉ, dáng vẻ cao ngạo đi đến một chiếc ghế cạnh đó mà ngồi xuống, cô ngồi vắt chéo chân, tay lại đùa nghịch lọn tóc dài mềm mượt của mình.

'' Đại ca của ngươi thấy ta còn phải hành lễ, vậy tại sao ngươi thấy bổn vương phi đến lại không chịu quỳ xuống bái kiến, hửm.. ''

'' Ngươi...'' Hồ Điệp bắt đầu tức tối trong lòng nhưng không thể làm gì được.

'' To gan, chỉ là một tiểu thư nhà tướng quân mà lại dám xưng,,ngươi,, với ta, có phải ngươi muốn chết rồi không?''

Hàn Lam Nguyệt vẻ mặt tức giận đập mạnh chén trà xuống nền đất làm nó vỡ tan tành, rồi lại tiếp tục chỉ tay về phía Hồ Điệp mà sỉ vả.

'' Xin vương phi bớt giận, tiểu Điệp đang bị bệnh nên mới có phần thất lễ, xin vương phi lượng thứ. ''

Dung Tử Âm chạy đến quỳ dưới chân vương phi mà cầu xin.

'' Bệnh thì có thể xem thường người của hoàng thất hay sao? ''

'' Thôi được, ngươi là Hồ Điệp chứ gì, nể tình Hồ tướng quân, nếu bây giờ ngươi chịu bò đến trước ta xin tha tội thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi ''