Ảnh Hậu Xuyên Không, Vương Phi Thật Uy Vũ

Chương 21: . BẠCH HỔ

Hàn Lam Nguyệt cùng Tiểu Lan bắt đầu đi vào giữa rừng tìm kiếm con suối như mọi người đã nói để tắm gội.

Đi được một khoảng không xa thì đã đến giữa rừng, càng đi thì tiếng nước chảy róc rách phát ra càng rõ, cuối cùng thì một con suối nhỏ cũng hiện ra trước mắt của hai người.

'' Em đứng đây trông chừng giúp ta nhé ''

Sau đó cô bước đến gần con suối, vẻ mặt toả ra sát khí mà nói ra một câu không đầu không đuôi.

'' Chẳng lẽ ngươi còn muốn nhìn ta tắm? ''

Tiểu Lan nghe vậy thì nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, rõ ràng là vương phi kêu cô đến trông chừng mà, vả lại bình thường cũng là do cô giúp vương phi tắm rửa cũng đâu thấy vương phi nói gì.

'' Ra đây đi, ta đã biết ngươi luôn theo dõi chúng ta! ''

Đang lúc Tiểu Lan muốn hỏi thử xem ý của vương phi là gì thì lại nghe vương phi nói tiếp câu sau, Tiểu Lan cũng nhanh chóng nhận ra rằng vương phi không phải đang nói mình, vậy ở đây còn có thêm một người nữa, lại còn luôn theo dõi bọn họ!

La Thiên theo dõi ở cách một khoảng không xa đủ để nghe hết lời mà Hàn Lam Nguyệt nói. Hắn ẩn nắp rất kỹ, đã cố dùng chân khí để giấu đi hơi thở của mình rồi, vậy mà vẫn bị vương phi phát hiện.

La Thiên từ chỗ ẩn thân phi xuống bên cạnh Hàn Lam Nguyệt.

'' Bẩm vương phi, thuộc hạ chỉ đang chấp hành nhiệm vụ chứ không hề có ý muốn mạo phạm vương phi, xin vương phi lượng thứ cho ''

La Thiên chấp tay lại cung kính thỉnh tội với Hàn Lam Nguyệt.

'' Ta cũng không muốn làm khó ngươi, quay về chuyển lời đến chủ tử của ngươi,, ta không phải phạm nhân của hắn, cũng không có hứng thú ra ngoài tìm tiểu thịt tươi đâu, không cần phải ngày đêm giám sát như thế! ''

Sắc mặt cô lạnh lẽo đầy sát khí làm không gian xung quanh cũng lạnh đi. Giọng điệu nói ra mang chút ý tứ mỉa mai chăm chọc đến Sở Bắc Dực.

Bởi lẽ sự việc lần trước khiến cho Hàn Lam Nguyệt còn đôi chút để bụng, thêm việc cô lúc nào cũng bị người của hắn theo dõi nên không tránh khỏi bực tức.

''...''

La Thiên nghe thế thì âm thầm đổ mồ hôi hột, bảo hắn chuyển lời như vậy đến chủ tử? quả thật là gian truân hơn cả đi gϊếŧ người.

'' Vậy thuộc hạ xin cáo lui... ''

Đôi phu thê này ai hắn cũng không thể đắc tội được, chỉ đành thuận theo ý người, nhanh chóng chuồn đi, không lại bị vương phi cho nằm lại làm phân bón cho cây mất.1

Sau khi La Thiên rời khỏi thì Hàn Lam Nguyệt cũng thu lại phần hàn khí lúc nãy.

Cô cũng an tâm từ từ cởi bỏ từng lớp y phục trên người ra, vì là nơi không mấy kính đáo nên cô chừa lại một lớp nội y mỏng để tắm.

Đôi chân ngọc ngà chạm đến làn nước trong xanh êm dịu ấy, cô đi dần ra xa và đắm mình dưới dòng nước mát.

'' Được tắm thật tốt...! ''

Hàn Lam Nguyệt nhắm mắt lại hưởng thụ sự thoải mái này, trời sắp vào đông nhưng nước cũng không lạnh lắm, rất dễ chịu.

'' Tiểu Lan, mang thảo dược đến đây ''

Tiểu Lan lập tức tìm kiếm trong khay y phục lọ thảo dược dùng để tắm mà vương phi đã tự mình bào chế ra.

'' Đây ạ ''

Tiểu Lan mở nắp lọ thảo dược ra, một hương thơm ngan ngát lan toả khắp nơi, mùi hương dịu nhẹ nhưng đầy cuốn hút khiến cho bất kỳ một ai ngửi thấy đều muốn chìm đắm vào trong đó.

Hàn Lam Nguyệt bôi một ít thảo dược lên da sau đó lại nhẹ nhàng Massage khắp cơ thể, cô không khỏi cảm thán trước sự hoàn hảo của khối thân thể này, phải nói rằng đẹp đến tuyệt mỹ, hơn mấy phần thân thể kiếp trước của cô.

Tuy là thời cổ đại phong kiến nhưng nàng vốn là thiên kim khuê các được bảo dưỡng cẩn thận trong nhà. Nước da trắng hồng không tì vết, lại mềm mại trơn mịn, mình hạc sương mai nhưng vòng nào ra vòng nấy, thậm chí còn có chút nở nang hơn những nữ tử khác, đây gọi là trời ban nhan sắc!

Một lúc sau khi tắm xong Hàn Lam Nguyệt bước lên bờ, Tiểu Lan đưa y phục đến cho cô thay vào, ngay lúc này lại phát hiện ra là thiếu mất một lớp áo ngoài.

'' Ấy... sao e lại hồ đồ như vậy chứ, em để quên lớp áo ngoài ở doanh trại rồi. ''

'' Vương phi người đợi em một lát nhé, em sẽ quay về lấy chứ người không thể nào y phục không chỉnh tề trở về được ''

'' Được em đi đi ''

Tiểu Lan nói xong thì lập tức quay đi, bay giờ vương phi đã lên bờ rồi, vả lại võ nghệ của người không phải dạng tầm thường nên Tiểu Lan mới dám rời đi như vậy.

Hàn Lam Nguyệt trong lúc chờ đợi đã đi đến một thân cây đào có dáng nằm nghiêng xuống mặt suối, cô thân thủ linh hoạt, thoắt cái đã yên vị trên nhành cây kia.

Đôi chân cô đung đưa lã lướt đùa nghịch trên mặt nước, cảnh vật nơi đây cũng thật hữu tình, hoa rơi nước chảy, trăng ngà soi sáng.

Đang lúc thả hồn theo làn gió mát thì bất chợt cô phát giác được có thứ gì đó đang ẩn nắp sâu trong bóng tối nhòm ngó mình.

Trạng thái cảnh giác cao độ được thiết lập, Hàn Lam Nguyệt nhảy một cái đã đứng vững trên ngọn của cây hoa đào để quan sát.

Cô ngày đêm cực khổ mầy mò tu luyện những bí kíp võ công, luyện khinh công của cổ đại chính là dùng cho những lúc như vầy.

'' Hổ! ''

Hàn Lam Nguyệt hơi kinh ngạc, trước khi vào rừng rõ ràng là đã nói nơi này ngoài những động vật nhỏ ra thì không có thú dữ, bây giờ lại xuất hiện một con bạch hổ.

'' Thật đẹp! ''

Cô mặt đầy hứng thú mà cảm thán, không ngờ lại gặp được loài bạch hổ quý hiếm khiến cho Hàn Lam Nguyệt nổi lên tham vọng muốn chiếm làm của riêng.1