Ảnh Hậu Xuyên Không, Vương Phi Thật Uy Vũ

Chương 2

Cô là một diễn viên nổi tiếng, tài sắc vẹn toàn.

Cô đã đính hôn cùng Tống Trạch, hắn là giám đốc công ty giải trí thịnh thế lớn nhất nước.

Trong một lần tình cờ hắn đã cứu Hàn Điệp Y, phát hiện dung mạo cô xinh đẹp kiều diễm, liền muốn bồi dưỡng.

Từ lúc đó, cô muốn trả ân cứu giúp mà nhận lời hắn, trở thành thực tập sinh ở công ty giải trí.

Và lúc nào không hay, cô và hắn ta đã bắt đầu yêu nhau, cô tình nguyện tin tưởng hắn.Đường cô đi được hắn vẻ sẵn, kiếm về cho hắn không ít lợi lộc.

Đến một ngày cô phát hiện ra, mình bị bạn thân cùng vị hôn phu bản bội. Không những vậy, hắn còn vì lợi ích của mình mà muốn đưa cô lên giường kẻ khác.

Cô tức giận cùng hắn huỷ hôn, cũng quyết định công bố sự thật cho giới truyền thông.

Nhưng hắn lại dùng quyền lực của mình để bịt kín mọi việc, còn lên kế hoạch mưu sát cô.

Trong lúc quay phim, phân đoạn thời dân quốc loạn lạc, cô có cảnh quay bị súng bắn vào người, và đó cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của cô.

Khẩu súng đạo cụ lại biến thành súng thật, và trước khi chết cô đã biết được sự thật. là bọn họ chính miệng nói với cô, khi cô thoi thóp nằm trên giường bệnh, họ đã tàn nhẫn rút ống thở của cô ra.

Khiến cô ra đi trong uất hận.

Kết thúc đoạn hồi ức, cô đứng dậy đi đến chiếc gương đồng trên bàn trang điểm.

Trong thân xác của Hàn Lam Nguyệt nhìn vào gương. cô cảm nhận được nổi đau trong mắt của nàng ấy.1

Yêu một người lại khổ như vậy, Hắn đi một lần là tận một năm, lúc quay về là để nạp hai trắc phi, sau đó cũng không ngó ngàng gì đến nàng.

Cứ như vậy, hắn lại cầm quân đi đánh trận. đến bây giờ đã được hai năm mà nàng vẫn chưa gặp lại hắn.

Nàng ở nơi khuê phòng ngày đêm nhớ mong, xuân sắc cũng hao gầy. lại vì bị bệnh tật hành hạ, khiến nàng nhiều lần muốn chết đi. dù được khuyên cang, nhưng lần này nàng lại thật sự vì bạo bệnh mà qua đời.1

Cô nhìn ngắm dung mạo phản chíu trong gương, đúng là xinh đẹp tuyệt trần, nếu đem so với gương mặt cô ở kiếp trước, thì vẫn không thể phân biệt là ai đẹp hơn.1

Nàng tự bắt mạch cho mình, không phải nói là thân thể ốm yếu bệnh tật sao, mạch tượng rất ổn định, không vấn đề gì!1

Chẳng lẽ vì thân xác này trước khi nàng xuyên đến đã chết, nên bệnh tật cũng theo đó mà tan biến hết.

Như vậy thì quá tốt rồi.

Sau đó tiểu Lan và tiểu Nhu bước vào.

'' Vương phi, đã đến giờ dùng bữa rồi ạ ''

Tiểu Nhu đi đến cung kính mà nói.

'' Được ''

Sau khi đến phòng ăn, sơn hào hải vị đều có đủ, hai nha hoàn tiểu Nhu và tiểu Lan đứng bên cạnh hầu hạ.

Đúng là đãi ngộ không tồi, nàng vẫn rất uy quyền ở vương phủ này.

Không giống như những bộ phim mà nàng từng đóng, vương phi bị thất sủng, đến y phục còn không bằng cả hạ nhân, bị trắc phi ức hϊếp!

Xem ra nàng đã gặp may mắn rồi, có nhà mẹ đẻ là phủ đại tướng quân, có muốn ức hϊếp nàng cũng khó.

'' Vương phi, khi nãy nô tỳ có nghe một tin vui, người ta đồn rằng, vương gia anh dũng thiện chiến, dẹp tan phản loạn, lập công sắp quay trở về rồi ''

'' Ừm ''

'' Mà sau này ở trước mặt ta, không được xưng là nô tỳ nữa, ta không thích ''

'' Nhưng nô tỳ thân phận thấp hèn, không dám vô lễ ạ ''

Tiểu Lan và tiểu Nhu cuống quýt quỳ xuống.

'' Đây là mệnh lệnh, các em không muốn nghe lời ta nữa có phải không? mau đứng dậy đi ''

Hàn Lam Nguyệt từ tốn nói, nàng dẫu sao cũng là một người hiện đại, không quen đối sử như thế.1

Vả lại, hai tiểu nha hoàn này bên cạnh nàng, theo hầu nàng từ nhỏ, là nha hoàn hồi môn của nàng, nhất mực trung thành

Nàng không muốn xưng hô xa cách như vậy.

'' Vâng ạ '' Hai nha hoàn nhìn nhau khó sử, nhưng cũng tuân theo.1

- ----------Hôm sau.

Qua một ngày làm quen với môi trường mới này, và nhờ vào trí nhớ có sẵn, nàng rất thuận lợi trong cách hành sử.1

Buổi chiều nàng ngồi trong đình nghĩ mát, sắc trời như sắp mưa, từng đợt gió cứ thổi đến, khiến tâm trạng càng ưu tư.1

Hàn Lam nguyệt lại muốn đàn một khúc, liền sai người đi lấy đàn đến.

Lúc này hai vị trắc phi lại đến.

''Thần thϊếp tham kiến vương phi ''

Hai người cùng nhau hành lễ với Hàn Lam Nguyệt.

'' Hai vị muội muội không cần phải đã ''

'' không biết hai muội đến viện của ta là có việc gì sao? '' Hàn Lam Nguyệt từ tốn đi đến chiếc bàn trà mà ngồi xuống.

'' Mau ngồi đi ''

'' Muội đến là để hỏi thăm sức khỏe của người, cũng muốn cùng tỷ trò chuyện để giải khuay ''1

Diệp trắc phi tư thái yểu điệu như nước, nhẹ nhàng đáp lời vương phi.

'' Vâng ạ, không biết có quấy rầy người nghỉ ngơi hay không? '' Hạ trắc phi cũng tiếp lời.

'' Sao có thể chứ, vừa hay ta cũng đang địch tấu một khúc, hai vị muội muội có nhã hứng cùng ta nghe chứ? ''

'' Như vậy thật quả là vinh hạnh ạ ''

'' Được nghe vương phi tấu khúc, thần thϊếp lấy làm trân trọng ''

Lúc này đàn cũng được lấy đến, được đặt trước mặt Hàn Lam Nguyệt.

Nàng bắt đầu gãy lên những âm thanh êm dịu.

một giọng hát tha thiết vang lên.

- Bất tri bất giác, lại một năm nữa trôi qua

Pháo hoa vì ai mà nỡ rộ

Tối nay lại một đêm mất ngủ

Ta khẽ than, thế nhân đều say cả rồi.

Khung cảnh ngoài cửa sổ thay đổi theo tâm trạng

Ngọn đèn dầu lập lờ, mời ánh trăng năng chén rượu.

Hoa rơi tán loạn, phiêu theo gió, làm loạn tầm mắt ta

Thuyền đánh cá mờ ảo trong làn khói.

ngọn đèn dầu đêm nay lụi tàn

Ta vẫn sống mơ mơ màng màng ngày qua ngày

Cười xem thế sự đổi thay như nước.

Người kia than

Than nổi khổ tương tư bất tận,

Nhớ hoa niên

### Quân nào thấy

Thϊếp nhẹ nhàng cất bước nhảy

Quân nào thấy

Thϊếp da diết kéo đàn

Quân nào thấy

Lúc thϊếp cười say động lòng người

Quân nào thấy, thϊếp xuân sắc úa tàn

Quân nào thấy

Nước mắt thϊếp không ngừng rơi

Quân nào hay, một sợi tóc đen, cả đời sầu

Nàng nhập tâm vào lời bài hát.

Tiếng đàn cùng lời ca da diết, như gửi gắm vào nỗi bi thương.

Lúc nàng kết thúc tiếng đàn, hai giọt lệ cũng theo đó mà rơi xuống.

Nàng nhập tâm vào bài hát, nên một màn rơi lệ tương tư này, chỉ là một vở diễn mà thôi.

Hai trắc phi ngồi bên cạnh cũng khẽ lau đi nước mắt.

Lời ca như chạm đến nỗi lòng của nữ nhân nơi chốn hậu viện.

'' Khúc hát của vương phi lại hay như vậy, bi thương nhưng lại sâu sắc. ''

'' Ca từ rất mới lạ, thần thϊếp là lần đầu nghe qua, nhưng rất hay ạ ''

'' Hai vị muội muội che cười rồi ''

'' Nữ nhân chúng ta đều giống nhau, nếu không được sủng ái, thì chỉ có thể lầm lũi nơi hậu viện, nếu có thể tương trợ lẫn nhau, như vậy ngày tháng sẽ bớt cô tịch ''

'' Vương phi dậy bảo rất đúng ''

'' Chúng thần thϊếp xin được nghe theo ''

- --------

Tên bài hát: Thanh ti1

Tác giả: Đẳng Thập Ma Quân.