“Đoán.” Lộ Bá Nguyên cuối cùng cũng lên tiếng giải thích, “Hơn mười giây trước, ADC đi qua con đường mà Soft đã cắm mắt.”
“Mười giây trước…” Đôi mắt của Tiểu Bạch trừng càng to, “Điều này có thể đoán được sao? Nó có phải ——A?”
Trong khoảng thời gian mấy câu đó, Giản Nhung nhảy tới rừng của đối phương, cắm trại ở đó vài giây thành công gϊếŧ chết Top của đối phương đang đánh quái dã ngoại.
Tiểu Bạch: “Nó có thể gϊếŧ chết …Top sao?”
“Không phải đánh chết ngay.” Viên Khiêm cười thú vị, “Không phải đánh hai combo sao? Kỹ năng dịch chuyển này sẽ đánh bại đối phương đến chết.”
Hai lần gϊếŧ chết này dẫn đến cừu hận của đối phương.
Năm phút sau, ba kẻ địch truy đuổi Giản Nhung, Giản Nhung dẫn bọn họ từ trụ hai ở đường dưới chạy đến hang Rồng.
Cậu vừa đi vừa khoe biểu tượng cảm xúc, đối phương có mấy lần muốn từ bỏ nhưng khi thấy biểu tượng của cậu khoe thì tức giận điên cuồng đuổi theo.
Tiểu Bạch: “…”
Lần này ngay cả Pine cứng nhắc nhếch miệng: “Đẹp lắm.”
Trong đợt giao tranh cuối cùng, Giản Nhung thu hút tất cả hỏa lực của đối phương, gϊếŧ chết hai vị gánh team của đối phương cũng lừa được vô số chiêu cuối, vẻ vang chết ở sân nhà của quân địch.
Đồng minh của cậu thành công phá tan Nexus của quân địch.
Trò chơi kết thúc, Soft nắm thắng lợi trong tay
Thời khắc quay trở lại sảnh đợi, kênh chat lập tức bùng nổ——
【 Ông là Soft hả??】
【 Chết tiệt, ông là Soft đúng không!!! 】
【 LeBlanc này chắc chắn tui đã từng thấy rồi!!】
【 Ông nói lần nữa đi, lần này tui chắc chắn sẽ nhận ra ông!】
Mấy người của đội huấn luyện viên nhịn không được cúi đầu bật cười.
Kiểu tuyển thủ có thể đem phong cách cá nhân phát huy đến mức cực hạn này……LPL thật đúng là không có mấy người.
Sau khi đánh trận xong, Giản Nhung hoạt động ngón tay, thở một hơi thật dài.
Sau đó đánh chữ ——
【asdsdfz: Còn đánh nữa không?】
【Anh Đinh: Tạm thời không cần, cậu rời đội trước đi.】
【Soft cho Wechat đi.】
【Tui thường hay xem live stream của ông lắm!】
Nhìn thấy câu trả lời của anh Đinh, Giản Nhung ngay cả đầu cũng không ngẩng lên lập tức rời đội.
Cậu đứng dậy đi WC. Khi quay lai thì phòng huấn luyện thêm hai người.
Tiểu Bạch ngồi ở vị trí của mình, không kìm lòng mà nhìn bàn máy tính bên cạnh.
Pine hỏi: “Cậu đang nhìn gì?”
“Nhìn xem nó có lén mở Script không.” Vẻ mặt Tiểu Bạch rất nghiêm túc.
Pine từ chối cho ý kiến.
“Chậc. Nó quả thật đã đến chiến đội của chúng ta rồi.” Tiểu Bạch ngã người ra sau bày ra tư thế cá muối hấp hối: “Thật nhìn không ra nó nhỏ như vậy, còn lùn nữa chứ, hoàn toàn là một đứa nhóc thối. Nó đứng bên cạnh anh trai, quả thật như con gà đứng cạnh con diều hâu.”
Nghĩ đến cái gì đó, cậu hừ lạnh một tiếng: “Nếu như nó quả thật qua được đợt huấn luyện này tiến vào đội, tui sẽ cô lập nó —— Trừ khi nó mở miệng gọi anh, xin lỗi tui nữa, nếu không…”
Leng keng.
Nghe thấy động tĩnh, Tiểu Bạch từ từ xoay ghế lại mắt đối mắt với Giản Nhung vừa mới rửa mặt xong.
Tiểu Bạch: “.”
Giản Nhung mặt không biểu cảm nhìn cậu ta hai giây, bỗng nhiên nở nụ cười.
Da đầu của Tiểu Bạch tê rần.
Giản Nhung nói: “Xin lỗi thì có thể.”
Tiểu Bạch: “Không cần không cần đừng khách sáo như thế…”
“Mà xin lỗi lần nào?” Giản Nhung suy nghi một chút, “Là lần ông thường hay ngược chiêu cuối trong trận đấu, tui đã nói ông ngốc?”
Tiểu Bạch: “…”
Giản Nhung: “Hay là trận đấu mùa xuân cả trận đấu ông không móc trúng lấy một lần, tui khen ngợi ông với tinh thần người mù đánh chuyên nghiệp?”
Tiểu Bạch: “…”
Giản Nhung nhíu mày: “Có lẽ là vòng 1/8 ông bị gank ba lần, tui nói Elise của ông đang mộng du ở tiên cảnh?”
Tiểu Bạch: “…”
Giản Nhung: “Còn có ——”
Tiểu Bạch thầm nghĩ ‘Ông chửi tui một câu nữa thì tui liền khóc cho ông xem.’
“Tui còn cao nữa.”
Tiểu Bạch: “?”
Nghĩ tới hình dung vừa rồi của cậu ta, Giản Nhung đen mặt, nói: “Ông mới là gà.”
Tiểu Bạch sửng người với hai câu này, còn chưa kịp nghĩ ra nên phản ứng thế nào thì anh cậu đã tiến vào cửa rồi.
Tiểu Bạch bật người định tố cáo, lướt mắt qua thì thấy trên tay của Lộ Bá Nguyên là một chai sữa bò.
Giản Nhung xoay người muốn ngồi vào vị trị máy của mình, đâm sầm vào Lộ Bá Nguyên đang mặc áo khoác đồng phục của đội.
Lộ Bá Nguyên cụp mặt, nhìn chằm chằm bàn phím có chữ “R”: “Anh Đinh đổi cho cậu hả?”
Giản Nhung giật mình, tức khắc bốc hỏa: “…Ừ.”
“Phía sau có tên của tôi, ” Lộ Bá Nguyên nói, “Không thích thì bảo anh ấy đổi lại.”
Giản Nhung vừa mới rửa mặt, trên cằm còn có giọt nước. Cậu đưa tay lau vài cái, mới nói: “Không sao, tui dùng cái gì cũng được.”
Lộ Bá Nguyên đáp “ừ”, đặt sữa bò lên bàn.
“Trong bếp vẫn còn.” Lộ Bá Nguyên nói, “Uống nhiều cho mau lớn.”
Tiểu Bạch nói thầm xong rồi.
Anh cậu giẫm trúng mìn rồi.
Cậu ta còn đang muốn liều mình cứu người đã thấy hai tai của thằng nhóc vừa mới mắng cậu ta là gà lúc này đang đỏ bừng —— giống hệt như lần ở trận trực tiếp chung kết thế giới.
Tiểu Bạch còn chưa phản ứng chợt nghe Soft kêu “ồ” một tiếng.
Sau đó cứng đơ ngồi xuống, cứng đơ cắm ống hút, cứng đơ bắt đầu uống sữa do đội trưởng đưa tới.
Tiểu Bạch: “…”
Cậu ta ngồi thằng người.
Quyết định lần sau cũng muốn tặng cho Soft.