Tui Giỏi Để Tui Lên

Chương 13

Trận đấu vừa kết thúc, ngã tư đường bên cạnh sân vận động đã kẹt thành hàng dài.

Xe mới vừa chạy được mấy bước thì dừng lại rồi. Thạch Lưu dứt khoát chạy đến chỗ đậu xe rồi tắt máy, quay đầu nhìn người ngồi ở ghế phó.

Khuỷu tay của Giản Nhung tựa lên cửa xe, lòng bàn tay tùy ý đặt lên sau gáy, đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa kính.

Thạch Lưu híp mắt nhoài người đến gần nhìn cậu. Cảm giác được ánh mắt của người bên cạnh, Giản Nhung bỗng chốc quay đầu lại: “Làm sao?”

“Sao mặt ông còn đỏ dữ vậy?” Thạch Lưu nhìn cậu, nói:”Tiểu Bạch có đυ.ng trúng chỗ nào không? Đưa ông đến bệnh viện khám nhé?”

Giản Nhung bịt cái gáy đang nóng lên, nói: “Không cần đâu, không bị thương, ngồi lâu nên lạnh thôi.”

Thạch Lưu “À” một tiếng, lui người lại: “Tính tình anh Khiêm tốt thật, còn sẵn lòng đưa bọn mình đi cửa sau nữa chứ, thật ra tui với ảnh lâu rồi không có liên lạc…”

Giản Nhung chẳng có tâm tư mà nghe cậu ta nói, lấy điện thoại ra xem, màn hình đã bị ngập trong nhắc nhở tin tức weibo.

Trước khi xe nổ máy, Thạch Lưu nhìn cái mũ được cậu nắm chặt trong tay, cười nói: “Ông không phải là fan của chiến đội đúng không, ông chỉ thích Road thôi à?”

Giản Nhung “Ừ”

“Làm fan lúc nào vậy?” Thạch Lưu nổi máu bà tám.

Giản Nhung nói: “Xem trận đấu.”

“Trận đấu nào?” Thạch Lưu hỏi, “Fan bao lâu rồi? Mũ này ở đâu ra thế? Trong chiến đội TTC tui thích Pine hơn, Aphelios với EZ của ổng rất mạnh…Mà ông thích chơi Mid sao lại thích Road nhỉ?”

Không nghe thấy tiếng trả lời, Thạch Lưu thắc mắc quay đầu lại nhìn, phát hiện đối phương đang nhìn mình.

Cả gương mặt của Giản Nhung vẫn còn đỏ, nhưng lúc này đã khôi phục vẻ mặt ‘cả thế giới thiếu nợ mình’ như trên live stream.

Cậu nói: “Chú tâm vào bản thân, quản tốt chính mình đi.”

Thạch Lưu: “…”

Tới cửa khu chung cư, Giản Nhung từ chối cái dù mà Thạch Lưu muốn đưa, mở cửa xuống xe: “Cảm ơn, lần sau mời ăn cơm nhé.”

Thạch Lưu không thèm khách khí với cậu: “Địa điểm tui chọn.”

“Được.”

“A chờ chút.” Thạch Lưu bỗng gọi giật ngược lại, mở mắt nhìn khu chung cư cũ kỹ bên cạnh, “Sao ông còn ở đây? Vừa lúc tui có đứa bạn cho thuê phòng, giá cả có thể thương lượng, ông chắc chắn gánh được, hoàn cảnh khu vực cũng tốt hơn ở đây, tui giới thiệu cho ông nhé?”

Giản Nhung không chút do dự mà lắc đầu: “Không cần đâu, tui ở quen rồi.”

Khu cậu ở quả thật nằm ở vùng ngoại ô thành phố, chỉ là đối với Giản Nhung kẻ lâu lâu mới ra khỏi cửa một lần thì chẳng ảnh hưởng gì mấy. Chỉ cần một chiếc giường sạch sẽ, một máy tính có nối mạng là cậu có thể ở được.

Mưa vẫn còn đang rơi nhưng chỉ là mưa lất phất. Nhìn xe của Thạch Lưu chạy ra khỏi cánh cổng nhỏ hẹp, Giản Nhung nhét mũ vào trong áo khoác, kéo dây kéo lên rồi xoay người chạy về nhà.

Mấy người TTC đã về đến gaming house, Tiểu Bạch còn vẫn nhắc lại chuyện xảy ra ở cửa sau.

“Mày yên tâm đi, thật không có gì đâu.” Viên Khiêm nói: “Nếu mày thật sự sợ Soft như vậy, không thì anh kêu Thạch Lưu nói với cậu ta vài câu.”

“Ai sợ nó chứ…” Tiểu Bạch ưỡn ngực, phô trương thanh thế nói: “Em không phải đυ.ng phải người ta cũng xấu hổ đó sao? Hơn nữa, Anh Khiêm, nếu không phải tại anh rủ nó theo chúng ta đi cửa sau, em cũng không đυ.ng trúng nó. Việc này anh chịu trách nhiệm, anh phải phụ trách giải quyết đi!!”

Viên Khiêm dở khóc dở cười, tuy rằng người là do anh gọi lại nhưng anh cũng chỉ là làm theo ý của đội trưởng thôi mà.

Anh gật đầu: “Được rồi, anh nói với cậu ta.”

Lộ Bá Nguyên không nhìn trò tầm phào của bọn họ, anh cởϊ áσ khoác rồi đi về phía phòng huấn luyện.

Chân trước anh vừa mới đi vào cửa, chân sau anh Đinh cũng đi theo vào.

“Bạn anh có giới thiệu một chuyên viên mát xa, chiều mai anh mời ổng đến gaming house mát xa cho mấy đứa.” Anh Đinh vô thức nhìn tay của anh, “Hai ngày nay thế nào? Còn đau không?”

“Không còn đau nữa.” Lộ Bá Nguyên vắt áo khoác lên tay vịn của ghế, thấy anh Đinh còn chưa đi, vẻ mặt do dự, lại hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” anh Đinh thở một hơi dài, “Là bên Star TV tới tìm anh.”

Star TV là đơn vị hợp tác phát sóng của bọn họ, hợp đồng phát sóng của thành viên chiến đội TTC đều ký ở đây.

Hợp đồng là nhìn người dưới đĩa thức ăn(*), những người khác trong chiến đội không đồng đều 20~35 tiếng mỗi tháng, chỉ có Lộ Bá Nguyên là khác, anh chưa từng yêu cầu thời gian dài, không phát sóng cũng có lương cơ bản, quà tặng phân cũng cao, mỗi lần phát sóng có thể kiếm khá nhiều tiền.

[1] Thành ngữ [Nhìn người dưới đĩa thức ăn/看人下菜碟]: nghĩa là không thể đối xử bình đẳng được, nhưng thái độ khác nhau được đưa ra cho những người khác nhau và các phương pháp điều trị khác nhau.

Chẳng qua Lộ Bá Nguyên không thiếu chút tiền quà tặng ấy, kể từ đó số lần anh mở live stream đếm trên đầu ngón tay.

“Cũng không phải sắp cuối năm sao, nền tảng lại muốn tổ chức tiệc cuối năm. Mấy nhà phát sóng của nền tảng gần đây đánh rất dữ, nhà đối thủ của bọn họ vừa mới ký với PUD, có người nói nhân khí rất cao, nền tảng lo lắng lưu lượng của khu LOL không nổi bằng người khác…Nên mới nhờ anh đến kiếm cậu hỗ trợ kéo độ Hot trở lại.” Anh Đinh nói, “Nhưng anh còn chưa trả lời, chủ yếu là muốn hỏi cậu. Cậu muốn đi thì đi, không muốn thì anh từ chối.”

Anh Đinh tự phủ quyết lời chính mình: “Thôi quên đi, thôi đừng live. Anh đi gọi điện cho người phụ trách…”

“Đợi tí.” Lộ Bá Nguyên gọi anh lại, “Hoạt động này bắt đầu lúc nào?”

Anh Đinh ngẩn người: “Ngày mai bắt đầu, cho đến tháng 12.”

Lộ Bá Nguyên “Ừ”, nén toàn bộ video lưu trong máy tính rồi mở hộp thư, gửi đi.

Điện thoại của anh Đinh rung lên, hộp thư của anh nhận được hơn mười mấy file đính kèm: “Gửi cái gì vậy?”