Giọng nói Kỷ Nguyên khô cằn, hệt như nuốt phải gai.
Giáo sư Liên không làm phiền anh, lặng yên lùi sang một bên, chờ đợi Kỷ Nguyên tự mình vượt qua cửa ải tâm lý đầy chông gai này.
Lòng Kỷ Nguyên hiện ra vô số nghi vấn, dù nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao lại nhìn thấy Ứng Thư Hoán trong ký ức đã mất?
Chẳng lẽ kiếp trước mình và Ứng Thư Hoán còn có tiếp xúc gì với nhau sao?
Chuyện này là không có khả năng, Kỷ Nguyên tin chắc, bản thân sau khi trọng sinh xuyên qua mới gặp được Ứng Thư Hoán!
Nhưng………. Thật vậy sao?
Ngay cả mình cũng có thể trọng sinh, chẳng lẽ Ứng Thư Hoán……….
Không, không có lý do gì, biểu hiện của Ứng Thư Hoán chính là một người lớn lên trong thời hiện đại, có thể tìm thấy dấu vết sinh hoạt từ nhỏ đến lớn thông qua internet, hoàn toàn không có cách nào chứng minh hắn là người xuyên tới.
Mồ hôi lạnh sau lưng Kỷ Nguyên ướt đẫm.
Nháy mắt, anh nhớ tới khối ngọc Ứng Thư Hoán treo trước cổ kia!
Lúc nửa khối ngọc kia nhảy vào trong đầu, Kỷ Nguyên mới phát hiện, bản thân đã nhớ nó kỹ đến vậy, thậm chí mỗi hoa văn bên trên đều nhớ kỹ, chẳng cần nhìn thoáng qua, hiện tại vẫn có thể phác họa trong đầu không sai một ly nào.
Bởi vậy, những chuyện ngày thường Kỷ Nguyên xem nhẹ, chợt hiện lên trong đầu.
Chỉ là, bây giờ anh không thể ổn định được cảm xúc, rất nhiều chuyện, càng loạn, ngược lại càng dễ sai lối, xuất hiện sai lầm.
Kỷ Nguyên tạm biệt giáo sư, vội vàng quay về nhà.
Thời điểm thang máy mở cửa, anh không nhìn cửa phòng mình đầu tiên, mà lại nhìn qua chỗ Ứng Thư Hoán.
Phòng hắn đóng chặt, bình thường Kỷ Nguyên không quá chú ý đến hướng đi của Ứng Thư Hoán, giờ phút này lại nhịn không được mà suy đoán, hắn sẽ ở trong phòng sao?
Ý nghĩ như vậy khiến tâm thần không yên, anh bấm mật mã hai lần vẫn chưa bấm đúng.
Kỷ Nguyên về đến nhà, trước tiên tắm nước ấm một cái.
Kế đó, anh cầm điện thoại di động xử lý tin tức cần giải quyết trong mấy ngày.
Giang Ánh Nguyệt gửi các văn kiện về bộ phận công ty cần được phê duyệt qua cho anh, Kỷ Nguyên cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại, đọc một hàng rồi lại một hàng, quả nhiên có hiệu quả, ít nhất cuối cùng anh cũng có thể đưa ra quyết sách chính xác một cách lý trí, mà không phải làm cho khoa học kỹ thuật Nguyên Nhân đổi sang nghề bán đồ ăn.
Giang Ngọc cũng gửi qua không ít tin nhắn, so với Giang Ánh Nguyệt, tin nhắn của hắn tùy tiện hơin nhiều, cũng không phải ở trong hòm thư chính thức, mà là ở Wechat. Nhắc nhở anh đừng quên cuộc họp báo《Giang sơn ta mộng》, đã chọn quần áo cho anh xong xuôi, có vấn đề gì có thể hỏi hắn, hoặc là đi hỏi Khâu Khê. Giang Ngọc lo lắng hiện trường họp báo sẽ có quá nhiều fans, còn thuê cho anh bốn vệ sĩ, mặc dù hắn biết Kỷ Nguyên căn bản không cần vệ sĩ.
Giang Ngọc nói chuyện thường hay dông dông dài dài, nói đi nói lại mỗi một việc, nhưng Kỷ Nguyên lại cảm nhận được một ít tình cảm chân thật.
Anh ngẩng đầu nhìn lại, tòa cao ốc phía ngoài cửa, xa hoa trụy lạc, ngựa xe như nước.
Tất cả đều không ngoại lệ nói cho anh, anh đã sinh hoạt ở một thời đại khác.
Hôm nay tiến vào ký ức quá sâu, đột nhiên sinh ra một tia sợ hãi hết thảy mọi thứ đều là giấc mộng của mình sau khi chết.
Kỷ Nguyên uống một ngụm nước đá, cảm thấy bản thân đã tạm thời khôi phục được lý trí.
Anh cúi đầu xem tin nhắn, đột nhiên tên của Ứng Thư Hoán nhảy vào tầm mắt anh.
Lý trí vừa mới khôi phục lại đổ ầm ầm trong nháy mắt.
Tin nhắn của Ứng Thư Hoán là nhiều nhất, từ sớm đến tối, chia sẻ mấy thứ loạn thất bát tao.
Mặc kệ bản thân nhìn thấy cái gì, hắn đều phải chia sẻ cho Kỷ Nguyên xem.
Kỷ Nguyên cho rằng Ứng Thư Hoán gửi tin nhắn có một loại phương thức hiến tế thành khẩn, hắn căn bản không để bụng chuyện Kỷ Nguyên có trả lời tin nhắn hay không, có đôi khi, Kỷ Nguyên cảm thấy chính mình bị hắn coi thành bản lưu trữ.
Bất quá, cho đến hôm nay, cho dù là bản lưu trữ………. Cũng tác động rất sâu tới tim anh.
Ứng Thư Hoán cũng không thái độ của Kỷ Nguyên đối với mình đã thay đổi, hắn hệt như nàng công chúa trên tháp cao, ngày qua ngày viết thư cho ánh trăng, lúc ở dưới tháp, mọi người đều cảm thấy công chúa rất gần với ánh trăng, nhưng chỉ mình công chúa biết, dù là xây tháp cao bao nhiêu, cũng không thể nào gặp được ánh trăng.
Bây giờ, ánh trăng không muốn chiếu sáng nữa, nó khúc xạ hình chiếu công chúa ở trong gương, ý đồ từ trong gương bước vào hiện thực.
Kỷ Nguyên thầm ám chỉ trong nội tâm vô số lần, bản thân có cuộc sống mới rồi, đã tới thì hãy yên tâm ở lại.
Trên thực tế, lòng anh có vách ngăn, căn bản không hoàn toàn buông xuống được.
Chỉ là trong khoảnh khắc vừa rồi, anh chợt có dũng khí đối diện với quá khứ, tìm ra một phương pháp mới, nếu đã không thể triệt để buông bỏ, vậy thì tìm hiểu nó.
Hành quân đánh giặc cũng như vậy, trước tiên phải hiểu rõ kẻ địch, mới có thể đánh thắng nó.
Ứng Thư Hoán lại gửi tin nhắn qua cho anh, Kỷ Nguyên nhìn một lần, không đau không ngứa.
Hắn hỏi anh cảm thấy bộ quần áo này đẹp, hay là bộ trang phục có mũ kia đẹp.
Xem ra, tên này đang đi dạo phố.
Kỷ Nguyên không nhìn ra bộ nào đẹp bộ nào xấu, có gương mặt kia của Ứng Thư Hoán, mặc gì chẳng được? Khoác cái bao tải cũng có thể tạo thành hot trend.
Bình thường trả lời đều là “1” hoặc “2”.
Hôm nay, đột nhiên hơi muốn lấy lòng Ứng Thư Hoán, phi thường kỳ diệu, cả đời trước lẫn đời này, Kỷ Nguyên chưa từng lấy lòng ai.
Nhưng tới lúc anh nói ra, lại chợt phát hiện, có lẽ bản thân đã từng làm chuyện này, chí ít cảm giác còn không tồi.
Kỷ Nguyên trả lời: Quần áo giống nhau, mặc trên người cậu đều đẹp.
Thế mà lại dỗ Ứng Thư Hoán đến hoa nở đầy lòng, thiếu chút nữa say ngoắc cần câu trong phòng thử đồ.
Nhân viên cửa hàng vẫn chưa kịp thông não, vị thiếu gia nhà giàu đã vung bàn tay lên, mua hết toàn bộ quần áo trong cửa hàng bọn họ.
Quàoo, nhân viên cửa hàng nghĩ, mình gặp được thằng ngốc rồi.
Kỷ Nguyên viết lên giấy những nhân vật mình nghi ngờ: Ứng Thư Hoán, Ứng lão gia, Lục Giác Hành, Giang Ánh Nguyệt.
Nghĩ nghĩ, anh gạch bỏ tên Lục Giác Hành.
Lục Giác Hành hoàn toàn không giống sư huynh Phó Lạc, sư huynh lúc nào cũng nghiêm khắc với anh, trưởng huynh vi phụ, khiến Kỷ Nguyên vẫn luôn hơi sợ hãi Phó Lạc.
Nhưng tính cách Lục Giác Hành dịu dàng, còn rất có thiện cảm với anh —— cái này ly kỳ quá mức, hoàn toàn không có khả năng là sư huynh, chỉ sợ là lớn lên giống nhau mà thôi.
Anh nhớ chủ nhân võ quán Kiến Kinh cũng họ Lục, dò lên tổ tiên, hẳn là có thể dò tới Đại Chu, nghe nói tổ tông là nghĩa tử Phó Lạc nhận nuôi, cho nên trong võ quán cũng treo bức họa của sư huynh.
Phó Lạc lúc còn trẻ đã chinh chiến khắp trời nam đất bắc, hiếm khi lưu lại tranh vẽ, bởi vậy Phó Lạc ở trên bức tranh kia đã hơn 70 tuổi, chỉ nhìn ra một chút bóng dáng thời niên thiếu.
Nếu không, chỉ bằng gương mặt này của Lục Giác Hành……….
Kỷ Nguyên thu hồi suy nghĩ, nhớ tới bức họa của mình cũng đáng thương không kém, một tấm duy nhất, còn là nhìn thấy ở trong viện bảo tàng.
Anh viết lên giấy những đồ vật mình nghi ngờ: Ngọc bội, cổ mộ.
Kỷ Nguyên không rõ lai lịch khối ngọc kia của mình, nhưng lại biết bản thân chỉ có nửa khối.
Mà nửa khối ngọc còn lại đó, được phát hiện trong một cổ mộ ở Giang Nam, ngay Đồng Thành.
Bàn tay Kỷ Nguyên nhẹ nhàng miết mép tờ giấy, như suy tư gì đó, sau đó xé ra.
Vì sao ngọc bội của mình lại được phát hiện ở Đồng Thành cổ mộ, anh nhớ rõ quả thật mình từng có một ý tưởng, sau này về già sẽ tới Giang Nam dưỡng lão, nhưng cái này cũng quá trùng hợp………..
Trước khi chết, rõ ràng anh còn đang ở Trường An tuyết bay tán loạn, khoảng cách tới Đồng Thành còn hơn ngàn dặm, ngoại trừ sư huynh giúp anh………. Còn có ai chứ?
Kỷ Nguyên không nghĩ ra nguyên nhân trong đó, cuối cùng nhận thức được, hơn phân nửa hẳn là vẫn nằm trong đoạn ký ức đã mất đi.
Nghĩ đến đây, lại không khỏi nhớ tới Ứng Thư Hoán, trái tim không khỏi thắt lại.
Ứng Thư Hoán……….
Thật sự là trùng hợp sao……….
Trong trí nhớ đã mất đi của anh lại có bóng hình Ứng Thư Hoán, bí ẩn Đồng Thành cổ mộ cũng biến mất trong ký ức……….
Mà Ứng lão gia tử lại mua hết toàn bộ văn vật được khai quật từ trong Đồng Thành cổ mộ, một bộ phận quyên tặng cho bảo tàng Kiến Kinh, duy nhất chỉ lưu lại khối ngọc ấy……..
Ứng lão gia tử, ông nội Ứng Thư Hoán, nửa khối ngọc của anh, Đồng Thành cổ mộ, rốt cuộc trong này ẩn chứa quan hệ gì?
Lúc Kỷ Nguyên nghĩ trăm lần cũng không ra, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lúc này tới gõ cửa nhà anh, chỉ có thể là một người.
Vừa mở cửa, quả nhiên Ứng Thư Hoán đang đứng ngay phía trước.
Trong tay hắn còn cầm rất nhiều túi, đảo mắt qua một lượt đều là xa xỉ phẩm, Kỷ Nguyên không nhận ra mấy loại xa xỉ phẩm, nhưng quan sát cách đóng gòi, hẳn là rất quý.
Tâm tình Ứng Thư Hoán phi thường tốt, cặp mắt cũng trở nên có linh khí hơn ngày thường.
Kỷ Nguyên nhìn hắn, không biết vì cái gì lại muốn trêu chọc hắn, cố ý nói: “Sao hả, không giận nữa?”
Ứng Thư Hoán biết đối phương đang ám chỉ chuyện mình nhỏ nhen ở bệnh viện.
Kỷ Nguyên không chán ghét hắn nhỏ nhen, Ứng Thư Hoán phát hiện, cho nên được một tấc là muốn tiến thêm một thước, vờ mất bình tĩnh.
“Cái gì mà hờn dỗi chứ, tôi không biết!” Ứng Thư Hoán giả ngu.
Lúc chiều hắn nghe thấy Kỷ Nguyên khen mình, liền muốn gặp người ta ngay lập tức.
Lại sợ nếu tới quá nhanh, lại quá hấp tấp.
Muốn mặc những bộ quần áo Kỷ Nguyên khen đẹp, lại cảm thấy quá mất mặt, có vẻ như mình siêu để ý, hệt như đứa ngốc.
Nghĩ tới nghĩ lui, nhịn tới buổi tối, cuối cùng nhịn không nổi nữa, nhất định phải mò qua đây.
Bộ dáng Kỷ Nguyên lúc ở nhà mười phần dịu dàng, Ứng Thư Hoán biết đối phương không so đo với mình, nói xong cũng không chờ chủ nhân đồng ý, nhanh chóng lủi vào trong.
Hắn ném túi đựng xa xỉ phẩm trên đất, thuần thục tìm thấy đôi dép lê của mình trong tủ giày.
Tâm tư Ứng Thư Hoán nhiều không đếm xuể, từng chút từng chút hệt như chú kiến chuyển nhà, dọn đồ vật của bản thân tới nhà Kỷ Nguyên, khiến Kỷ Nguyên sống một mình lại giống như người đàn ông đã kết hôn.
Kỷ Nguyên đóng cửa lại, Ứng Thư Hoán chẳng khác gì chú chim vui vẻ, vứt quần áo đồng hồ hơn vạn tệ trên mặt đất, vơ chiếc khăn quàng cổ, đi đôi dép lê “loẹt quẹt” chạy sang phòng bếp, trên mặt đất toàn là áo khoác hắn ném lung tung.
Kỷ Nguyên ở phía sau nhặt giúp hắn, xong xuôi còn gấp lại, Ứng Thư Hoán ở trong phòng bếp thò đầu ra, vui vẻ nói: “Anh mua lò nướng thật à?”
Mặt Kỷ Nguyên hơi ửng hồng, cái này liên quan tới đợt Ứng Thư Hoán mời anh sang ăn bánh kem nhỏ do hắn tự tay làm, Kỷ Nguyên cảm thấy phi thường ngon miệng, nhưng Ứng Thư Hoán bận rộn nên không thể làm thường xuyên, cho nên anh muốn tự mình làm.
Rất hiển nhiên, làm không thành công.
Ứng Thư Hoán rất hứng thú, nhìn chiếc lò nướng, hăng hái lên: “Không phải lần trước anh thích ăn bánh kem kia à, tôi làm cho anh.”
Kỷ Nguyên không phản bác, treo quần áo Ứng Thư Hoán lên giá để đồ, sau đó bất động thanh sắc gấp quyển vở trên bàn trà lại.
Anh có một thói hư tật xấu, từ lúc phát hiện thời nay toàn dùng bút máy, anh không thích viết chữ ở trên bàn sách nữa, thích ngồi trên giường với sô pha hơn.
Kỷ Nguyên gấp vở, nhanh chóng đưa ra một quyết định: Bất luận ra sao, trước tiên phải đi tìm cổ mộ kia đã, xem xem rốt cuộc là như nào.
Trong phòng bếp truyền đến giọng Ứng Thư Hoán: “Làm bánh kem.”
Kỷ Nguyên cho rằng hắn nói chuyện với mình, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”
Ứng Thư Hoán chợt nói một câu trước: “Không ở nhà.” Sau đó trả lời Kỷ Nguyên: “Đang livestream. Bảy nghìn vạn fans trên Weibo, muốn xem phúc lợi.”
Kỷ Nguyên: ………
Ứng Thư Hoán livestream cực kỳ có lệ, quả thực chính là thời gian lẫn lộn.
Hắn làm bánh kem chỉ tốn nửa tiếng, còn kém nửa tiếng nữa mới hết giờ livestream, cho nên ra ngồi xem TV ngoài phòng khách.
Cấm Vệ Quân nhìn thấy phòng khách không giống với chỗ Ứng Thư Hoán thường hay livestream, ngôi nhà ấm áp, chỗ nào cũng ngập tràn dụng tâm và mong đợi cuộc sống, không giống vị Đại Vương lôi thôi Ứng Thư Hoán này có thể vừa vào cửa liền cởϊ qυầи áo phô một đường từ cửa tới phòng ngủ.
Làn đại đều đang hỏi, có phải ở nhà bạn bè hay không.
Ứng Thư Hoán cũng không phủ nhận, liền nói đang ở trong nhà bạn.
Làn đạn hỏi bạn nào, hắn vẫn chưa nói, bởi vì Kỷ Nguyên đã đi tới trước mặt.
Kỷ Nguyên né điện thoại của hắn, Ứng Thư Hoán cầm một khối bánh kem, giơ lên hỏi anh ăn hay không.
Fans xem livestream chỉ có thể nhìn mặt Ứng Thư Hoán, hắn ngẩng đầu, trong mắt đều là ý cười, có một chút chờ mong, có một chút lấy lòng.
Tay giơ rất lâu vẫn không hạ xuống, Kỷ Nguyên chỉ đành bất đắc dĩ nhận bánh kem từ hắn, lúc này Ứng Thư Hoán mới nhìn về phía màn hình, tuyên bố biện pháp livestream cho nửa giờ kế tiếp: “Hôm nay chia sẻ với mọi người một bộ phim nhựa cực kỳ có chiều sâu, rất đáng xem.”
Dự cảm của fans đã tới rồi, từng mảng từng mảng lớn làn đạn xẹt qua: “Không cần đâu Kiều Kiều!!!!”
Ứng Thư Hoán mở TV, đặt điện thoại đối diện với TV, cùng mọi người xem Bản tin thời sự: “Nửa giờ quý giá tiếp theo, chúng ta cùng vượt qua Bản tin thời sự đẹp nhất……….”
Livestream kết thúc. Ứng Thư Hoán lại nhắc tới vấn đề lần đầu tiên cùng đi thảm đỏ với Kỷ Nguyên.
Ứng Thư Hoán tính toán hai người cùng đi.
Hắn hỏi Kỷ Nguyên, năm nay tính ăn Tết ở đâu?
Kể từ khi Kỷ Nguyên không liên hệ với bọn Thẩm Diễm, đều luôn một thân một mình ăn Tết, năm ngoái cũng như vậy.
Năm nay Ứng Thư Hoán muốn bồi anh.
Tiểu Đinh là một cô gái truy tinh bình thường, không có minh tinh đặc biệt yêu thích, nhưng rất thích xoát xoát douban.
Hôm nay sau khi kết thúc công việc của buổi sáng, cô lên douban xem một vòng, thấy một bài đăng được thảo luận tới khí thế ngất trời.
Lý Đào, Ứng Thư Hoán thật sự yêu đương đi? Bên trong có đá, không nói bừa.
Tiểu Định “Móa nó” một tiếng, nhìn thấy tên Ứng Thư Hoán, liền chui vào ăn dưa theo bản năng.
Nếu là thật, đó chính là dưa siêu to khổng lồ á!
Lầu một viết phân tích của lâu chủ.
Nếu không yêu đương sẽ không có loại biểu hiện kỳ quái này đâu, mấy chị gái Cấm Vệ Quân thanh tỉnh chút đi, phải đối mặt với hiện thực! Không bằng tìm hiểu một chút xem con dâu là trong giới hay ngoài giới.
Thứ nhất, chuyện Ứng Thư Hoán đổi ảnh đại diện Wechat hẳn là mọi người đều biết đúng không, hình chụp có ngay đó, lúc đầu là bé con bảo bối Kinimoto Sakura nhà hắn, giờ lại đổi thành một cái ảnh đại diện không thể nào hiểu nổi, sau khi phóng to ra, liền nhìn thấy một mảnh bị che, tôi nói cho mấy người biết, người yêu đương đều sẽ nhịn không được mà khoe ra, đặc biệt là nghệ sĩ, loại ảnh đại diện tuyệt bích này nhất định có vấn đề!
Thứ hai, năm nay Ứng Thư Hoán thay đổi phong cách còn chưa rõ ràng sao? Muốn để mọi người bàn luận một chút về hình tượng tiểu công chúa hộp đêm của vị này? Năm nay hắn đột nhiên chuyển qua phong cách học sinh thanh thuần, vừa thuần vừa dục không đủ ly kỳ chắc? Theo ý của tôi ấy à, mấy chị gái Cấm Vệ Quân có thể chuẩn bị tâm lý nhận con dâu nam đi, tìm trong nội bộ giới giải trí xem có vị nào lấy gu yêu đương là thanh thuần ngọt ngào ấy (tôi chưa nói tới ngoài giới)
Thứ ba, nguyện vọng thoát kiếp FA trong sinh nhật của hắn còn chưa đủ rõ ràng sao? Quả thực trực tiếp dán cái nhãn “tôi có người trong lòng” to đùng lên mặt! Cũng không biết đã theo đuổi được chưa……….
Thứ tư, livestream tối qua cũng vậy, hắn nói ở live ở nhà bạn, nhưng ảnh chụp màn hình trong livestream rất nhiều “trứng màu*”, nhà bạn hắn cũng lạ quá đi, có nhiều đồ vật của Ứng Thư Hoán như vậy, Cấm Vệ Quân không cần giả bộ, tự mình xem xem ly nước trên bàn có phải của anh nhà mình không, trên ban công có quần áo anh nhà mình không, nằm trên sô pha có phải thú bông đại danh đỉnh đỉnh Hồ Chu Địch không, ai mà không biết [nghi hoặc]
*Trứng màu (彩蛋), chỉ những chi tiết thú vị, thường là những chi tiết nhỏ, cần phải quan sát kỹ mới thấy
Thứ năm, ……………
Ban đầu Tiểu Đinh chỉ là xách thái độ hít drama tới, nhưng xem xem một hồi, thế mà lại cảm thấy hơi hơi có đạo lý.
Biểu hiện năm nay của Ứng Thư Hoán quả thực hơi kỳ quái, người qua đường như Tiểu Đinh còn cảm thấy hắn có vấn đề.
Khu bình luận đã nổ tung, cả fans cuồng lẫn người qua đường đều nháo nhào trả lời.
“Có bệnh à, cái này á?”
“Phòng nhà tôi sập rồi………..”
“Thoạt nhìn rất giống yêu đương, đừng nói là Kỷ Nguyên nhé?”
“…….. Gượng ép quá.”
“Là ai cũng chẳng phải Kỷ Nguyên, nếu hắn thật sự yêu đương với Kỷ Nguyên, sao lại phô trương như vậy? Bản thân hắn thì không sao, nhưng Kỷ Nguyên muốn ngã chắc?”
“Bệnh thần kinh, Ứng Kiều yêu đương hay không liên quan mấy người cái rắm, mẹ ổng còn chưa quản rộng đến vậy, nói đi nói lại thì làm sao hả, fans cảm thấy chẳng có vấn đề gì hết…………”
“Xem ra hiện tại Cấm Vệ Quân không sao cả, Ứng Thư Hoán ước thoát FA trong sinh nhật đều được bọn họ tiếp thu tốt đẹp……….. Ứng phấn toàn phấn mẹ quả không gạt người mà, nếu idol nhà tôi mà nói như vậy, khẳng định hôm sau fans Weibo rớt ầm ầm.”
“Nếu chính chủ lầu trên cũng cầm cup ảnh đế thế giới năm 15 tuổi mà nói, vậy hắn cũng có thể.”
“Kỷ Nguyên bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, hình như không lớn hơn Ứng Thư Hoán bao nhiêu, bất quá không phải hắn dựa vào tác phẩm kiếm cơm à, có dựa fans đâu? Hơn nữa chẳng phải Kỷ Nguyên có tiếng nhiều fans nam sao……… Còn để ý cái này?”
“Bộ điện ảnh của hai người họ sắp chiếu, muốn lăng xê?”
“Xào* cái rắm, Ứng Kiều cần lăng xê chắc?”
*sao tác
“………..”
Tiểu Đinh càng xem càng mơ hồ, nghĩ thầm, đừng nói yêu đương thật đấy nhé?
Cô nhìn tấm vé《Giang sơn ta mộng》trên tay, chợt có một loại cảm giác kỳ quái.
Cái vé này……… Sao nhìn giống thiệp mời kết hôn thế!
Bộ điện ảnh《Giang sơn ta mộng》công chiếu đúng mùng một Tết.
Đêm giao thừa, Ứng Thư Hoán và Kỷ Nguyên ở cùng nhau, sáng sớm hôm sau, hai người bắt đầu chuẩn bị hóa trang và tạo hình, tham gia nghi thức《Giang sơn ta mộng》công chiếu lần đầu.
Đi thảm đỏ, bên trong rạp chiếu phim, phóng viên truyền thông và fans đều đã vào vị trí của mình.
Mở màn có Viên Huy Hoàng đọc một ít diễn văn, kể về những khoảnh khắc thú vị trong lúc ghi hình《Giang sơn ta mộng》, thời điểm các phóng viên đề cập tới cốt truyện, Viên Huy Hoàng đào hố: “Điện ảnh sẽ chiếu ngay thôi, nếu muốn biết cốt truyện, mọi người có thể cảm nhận bằng hai mắt của mình.”
Chi phí đầu tư cho《Giang sơn ta mộng》lên đến con số 1 tỷ, thuộc loại phim lớn, đạo diễn là Viên Huy Hoàng, Ứng Thư Hoán diễn vai nam chính, tổ chức thành viên siêu hùng mạnh, dựa vào kinh nghiệm cày phim nhiều năm của khán giả mà nói, phim điện ảnh càng lớn, nằm liệt giữa đường* càng lợi hại!
*ý chỉ flop, bị chửi
《Giang sơn ta mộng》là bộ cổ trang chính kịch, hoàn toàn không hợp với bầu không khí vui mừng ngày Tết, hơn nữa Tết Âm Lịch năm nay có nhiều phim lớn lên sàn, có phần hai bộ 《Chuyện gia đình》được công chiếu năm ngoái, còn có bộ hài kịch quốc lộ《Trên đường đi》do Thái Minh Hiên diễn xuất, còn có bộ điện ảnh ma huyễn cổ trang《Nữ Hồ》do một minh tinh võ thuật quốc tế tham diễn……..
Mười một bộ phim lên sàn cùng lúc, các minh tinh lần lượt lên sân khấu, có phim Tất Niên thu hút mọi lứa tuổi ở phía trước, độ cạnh tranh của loại chính kịch cổ trang như《Giang sơn ta mộng》không tính là mạnh.
Bên phía truyền thông và các doanh tiêu hào, bao gồm các nhà phê bình phim điện ảnh và douban đều ôm thái độ xem chừng.
Dẫu sao, phần lớn đều thích xem loại chuyện đầu tư càng nhiều, ngã ngựa càng thảm, cảm giác vui sướиɠ khi người gặp họa.
Hơn nữa Kỷ Nguyên năm nay bạo hồng, liền dựa vào bộ《Giang sơn ta mộng》này để bước chân vào giới điện ảnh, không ít nghệ sĩ đồng hành còn đang nhìn chằm chằm vào anh.
Mọi người đều chờ Kỷ Nguyên ngã ngựa, ngã càng thảm càng tốt.
Dưới đủ loại ý tưởng và ánh nhìn, suất chiếu đầu tiên của《Giang sơn ta mộng》bắt đầu phát sóng.
Rạp chiếu phim chầm chậm lùi vào bóng tối, chỉ còn lại ánh sáng trên màn hình lớn.
Tổng cộng 2 giờ 40 phút, một hồi hận thù quốc gia, khúc mắc yêu hận, bức màn được vén lên.
Tiểu Đinh không biết bản thân rơi lệ từ lúc nào.
Rạp chiếu phim 4D, Cửu Thiên Tuế chết dưới bậc thang quyền thế, giữa hắn và Thái Tử không có ai thắng ai bại, mỗi người đều là kẻ thua cuộc, mất đi những thứ quan trọng nhất.
Màn ảnh chậm rãi nâng lên, bông tuyết ở cung Trường Nhạc tựa hồ bay vào giữa rạp chiếu phim, rơi xuống mặt cô, biến thành nước mắt.
Tết nhất, quả thật khóc như vậy không tốt lắm, nhưng cảnh khóc cuối cùng của tiểu Thái Tử thật sự rất chấn động, trong cơn hoảng hốt, Tiểu Đinh như cùng hắn đi qua một đời.
Tiểu Đinh không nhịn được mà đồng cảm, rốt cuộc tình cảm Thái Tử đối với Cửu Thiên Tuế là gì?
Là yêu hắn, hay là hận hắn?
Rốt cuộc cuối cùng là ai gϊếŧ Cửu Thiên Tuế? Là tiểu Thái Tử sao? Nhưng mà không nên………..
Đủ loại nghi vấn chôn trong lòng Tiểu Đinh, tận đến lúc khúc nhạc kết vang lên, Tiểu Đinh vẫn chưa thể bình phục lại cảm xúc.
Viên Huy Hoàng đứng lên, phóng viên truyền thông ở hiện trường lấy lại tinh thần, chợt có chung ý tưởng, 《Giang sơn ta mộng》sẽ đại bạo!
Bộ phim này, mười phần bi thương, tình cảm với đất nước được bộc lộ một cách lâm li bi đát, tiết tấu chặt chẽ, hình ảnh lúc cần nhu mỹ thì nhu mỹ, lúc cần kịch tính thì kịch tính!
Một màn khiến người người chấn động chính là Cửu Thiên Tuế và bướm đuôi đen kia.
Còn có cảnh thần nữ Ngọc Tiêu Tiêu múa trên vách núi, phía trước là nhi nữ tình trường, sau lưng là vạn dặm giang sơn, mỹ nhân và thiên hạ, khắc họa sự đối lập đến rung động lòng người.
Còn có tiểu Thái Tử bùng nổ diễn cảnh tuyệt vọng gào khóc cuối cùng!
Mịa! Ba diễn viên chính thế mà lại không kìm hãm bất cứ ai! Điểm nhấn khác biệt, mỗi người mỗi vẻ!
Lần chiếu đầu tiên của《Giang sơn ta mộng》kết thúc, lập tức bén lửa trên hot search.
Weibo, douban, còn có khu ẩn danh, ngoài dự đoán đều là một mảnh khen ngợi, đều là đáng xem, quá đẹp!
Không ít nhà phê bình điện ảnh xem lần đầu chuẩn bị xem lại lần hai, bởi vì cốt truyện《Giang sơn ta mộng》là một điểm nhấn rất lớn, bên trong ẩn chứa nhiều trứng màu, xứng đáng để lại dư vị cho mọi người. Hơn nữa xem đến kết thúc mở kiểu này, không ít người đều suy đoán, có khả năng sẽ có phần hai.
Sau khi về đến nhà, Tiểu Đinh mở nhóm Wechat rồi gào thét ngay lập tức: Đều đi xem《Giang sơn ta mộng》đi!!! Má nó quá đẹp!!!
Bạn 1: Vòng bạn bè bên tui toàn spam cái này, thật sự đẹp vậy à?
Tiểu Đinh: Nếu xấu tui liền làm fans Điền Tín!
Bạn 2: Đừng dị mà người chị em, tui đi xem ngay đây
Tiểu Đinh: Cửu Thiên Tuế với tiểu Thái Tử cắn chết tui cắn chết tui!! Mịa nó phải gia nhập Kim Ốc Tàng Kiều ngay và luôn!! Ngay hôm nay! Bổn cô nương phải bắt đầu nhặt rác rưởi!!!
Bạn 3: Tui bảo bà qua Kim Ốc Tàng Kiều nhặt rác rưởi từ lâu rồi, sóng này không lỗ!
Kỷ Nguyên xem xong lần chiếu đầu tiên, nội tâm cũng chấn động rất lớn.
Mặc dù lúc đóng phim bọn họ đã biết cốt truyện, nhưng không xem hết toàn bộ.
Anh nhớ rõ, có mấy lần Tạ Dao khóc ở phim trường đến hỏng mất, không thu được cảm xúc, đặc biệt là màn múa kinh hồng trên vách núi, lúc ấy Tạ Dao đi chân trần, hoàn toàn không cần thế thân, Kỷ Nguyên biết, cô ta vì điệu nhảy mà ngày nào cũng luyện tập một hai lần.
Tràng khóc ở đoạn kết của Ứng Thư Hoán cũng trì hoãn rất lâu, thậm chí còn bởi vì không thoát ra khỏi vai diễn mà suýt chút nữa đã xảy ra chuyện.
Lúc Kỷ Nguyên và mọi người đóng phim phải trả giá rất nhiều, chụp đi chụp lại hàng trăm lần một cảnh cũng có, bây giờ nhận được phản hồi như vậy, đều rất đáng giá.
Lúc anh ra khỏi rạp chiếu phim, trong đầu vẫn không thể quên được tràng khóc cuối cùng kia của Ứng Thư Hoán một thời gian dài.
Không thể phủ nhận, sức hút quá mãnh liệt, khóc đến mức tim Kỷ Nguyên đau đớn không thôi.
Anh nghĩ, nếu Ứng Thư Hoán thật sự là tiểu Thái Tử, thật sự khóc đến như vậy, đại khái anh cũng sẽ tan nát cõi lòng…………
Không đúng, hẳn là anh sẽ không để Ứng Thư Hoán khóc thảm thiết như vậy.
Ngược lại, tâm tình Ứng Thư Hoán lại tốt hơn rất nhiều.
Lúc hắn xem cảnh khóc mình diễn, cũng có chút không thoải mái, màn quay kia quả thực rất thương tâm, khiến hắn sinh ra một loại ảo giác Kỷ Nguyên thật sự chết đi.
Hơn nữa cảm giác quen thuộc cực kỳ mãnh liệt, y hệt như hai người bọn họ đã từng trải qua chuyện này.
《Giang sơn ta mộng》công chiếu ngày đầu tiên, phòng bán vé hệt như tiêm phải máu gà, trực tiếp đột phá con số bảy trăm triệu!
Phòng bán vé Douban dự đoán ban đầu là hai trăm triệu cũng lên đến ba trăm triệu, Viên Huy Hoàng tin rằng phòng bán vé kế tiếp của《Giang sơn ta mộng》tuyệt đối không kém, cho nên đã công bố mở khánh công yến* ngay buổi tối.
*khánh công yến là tiệc mừng kết thúc một cái gì đó
Kỷ Nguyên thay một bộ âu phục thoải mái, đi tới khách sạn.
Ứng Thư Hoán cũng thay trang phục khác, hai người đều không mang điện thoại, cho nên không biết trên Weibo đều là spam《Giang sơn ta mộng》.
CP tiểu Thái Tử và Cửu Thiên Tuế trở thành hắc mã trong dịp Tết, trực tiếp bạo hồng!
Nhóm Tiểu Racoon còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị bạo hồng, chỉ biết trơ mắt nhìn siêu thoại một phút tăng mấy trăm fans, ngắn ngủn nữa ngày đã biến thành siêu thoại CP hot nhất.
Này……… Bỗng nhiên được ở trong biệt thự xa hoa?
Nhóm Tiểu Racoon tỏ vẻ………. Trời giáng một trăm vạn tiền phi nghĩa, thế mà lại không biết tiêu xài như thế nào!
Nơm nớp lo sợ, run bần bật………..
Thế………. Còn nhặt rác rưởi này sao………..
Nhặt.
Đây chính là rác rưởi nạm vàng!
Trong bữa khánh công yến, Viên Huy Hoàng lôi kéo mọi người cùng uống rượu.
Ứng Thư Hoán chỉ có đam mê uống nước trái cây, không thích uống rượu, sau khi bị chuốc một ly champagne liền choáng váng đầu óc.
Kỷ Nguyên cũng bị chuốc một ít, bất quá tửu lượng của anh tốt hơn Ứng Thư Hoán nhiều, ba chai xuống bụng vẫn chưa lảo đảo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý chí chiến đấu của Viên Huy Hoàng!
Sau đó, người trong đoàn làm phim đều bị Kỷ Nguyên chuốc cho nằm bò, Viên Huy Hoàng cũng đi đường liêu xa liêu xiêu, lúc này Kỷ Nguyên mới có chút đứng không vững, choáng váng tựa vào ghế dựa, dưới chân chẳng khác gì giẫm vào bông.
Anh nằm bò trên bàn một lúc, nghĩ thầm bản thân uống nhiều quá, tình huống của Ứng Thư Hoán cũng chẳng khá hơn là bao, cứ theo đà này chắc chắn hai người phải bò về nhà.
Cũng may lúc Viên Huy Hoàng còn tỉnh táo đã thuê phòng khách sạn cho mọi người, ném từng người từng người chẳng khác gì quăng sủi cảo.
Trợ lý choáng váng nói: “Viên ca, chỉ còn lại một phòng…….”
Viên Huy Hoàng tư duy trì độn nói: “Còn mấy người?”
Trợ lý: “Ứng Thư Hoán với Kỷ Nguyên……..”
Viên Huy Hoàng khoát tay, giải quyết dứt khoát: “Hai người bọn họ một gian phòng không phải được rồi à!”