Kỷ Hi ngồi đối diện Ứng Thư Hoán, sắc mặt đen như đít nồi.
Anh ta chẳng thể ngờ được, chỉ tới nhà hàng ăn một bữa với Ứng Thư Hoán mà lại gặp phải nhân khẩu mất tích hơn một tháng – Kỷ Nguyên!
Hơn nữa đối phương còn dính một chỗ với Giang Ngọc!
Trong lòng Kỷ Hi kinh nghi bất định*, không biết Kỷ Nguyên quen biết Giang Ngọc vào lúc nào.
*Kinh nghi bất định (惊疑不定): Bởi vì sợ hãi, ngạc nhiên và nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.
Lỡ như Kỷ Nguyên đem chuyện kết hôn với Ứng Thư Hoán nói cho Giang Ngọc, sau đó dùng nó uy hϊếp Ứng Thư Hoán không được ly hôn thì sao?
Mặc dù Ứng Thư Hoán không theo đuổi con đường làm idol, nhưng lưu lượng hắn lớn như vậy, hầu hết đều là fans bạn gái, một khi tin tức ẩn hôn bị công khai…….. Thực không dám tưởng tượng đến hậu quả.
Nói cách khác, Ứng Thư Hoán cũng có khả năng bị Kỷ Nguyên uy hϊếp.
Trước tiên Kỷ Hi tìm đề tài râu ria hàn huyên một phen, sau đó hơi quay đầu một chút, mở miệng: “Người vừa rồi ngồi với Giang Ngọc, hình như là Tiểu Nguyên?”
Biểu cảm Ứng Thư Hoán có chút biến hóa, đôi lông mày hơi cau lại, nói: “Anh cũng thấy thế?”
Kỷ Hi khẽ mỉm cười, chỉ là có chút miễn cưỡng: “Mặc dù gầy đi rất nhiều, nhưng dù sao cũng là em trai anh, sao có thể không nhận ra được.”
Quả nhiên là Kỷ Nguyên!
Vừa rồi Ứng Thư Hoán còn chưa xác định lắm, hiện tại nghe Kỷ Hi nói như vậy, liền chắc chắn mười phần.
Vô tình liếc qua Kỷ Nguyên, Ứng Thư Hoán cũng có chút ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên là không biết Kỷ Nguyên lại dùng thủ đoạn gì để làm ra màn ngẫu nhiên gặp hắn, cũng không phải khen ngợi lần này đối phương còn rất có cốt khí, bỏ nhà ra đi hơn một tháng cũng chưa xách dép về.
Mà còn nhảy ra một loại suy nghĩ kỳ quái khác.
…….. Sao Kỷ Nguyên lại gầy nhiều như vậy, tên Giang Ngọc kia không cho anh ăn cơm hả?
Ứng Thư Hoán có chút bực bội, tâm tình lặng yên như nước gần một tháng bỗng nhiên trở nên nôn nóng.
Đúng vậy, khoảng thời gian không nhìn thấy Kỷ Nguyên, tâm tình Ứng Thư Hoán vẫn luôn ánh nắng tươi sáng, xuân về hoa nở.
Một tháng Kỷ Nguyên bỏ nhà đi này, ngoại trừ mấy hôm trước hắn cảm thấy có chút cáu kỉnh quái lạ, rất nhanh liền đem người tên Kỷ Nguyên ném ra sau đầu.
Tận đến hồi nãy, nhân khẩu Kỷ Nguyên đã biến mất một tháng lại lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, ký ức liên quan đến Kỷ Nguyên nhanh chóng bủa vây Ứng Thư Hoán, đại não không kịp xử lý cảm xúc, khiến hắn bất tri bất giác cảm thấy một trận khó chịu.
Cái gì chứ?
Còn tưởng rằng Kỷ Nguyên rời nhà hơn một tháng, chuẩn bị có bao nhiêu đầy đủ…….
Bất quá, suy nghĩ của Ứng Thư Hoán nhanh chóng quay xe……….. chuẩn bị còn rất đầy đủ, thế nhưng dính một chỗ với Giang Ngọc? Hai người họ quen biết từ lúc nào chứ? Sao hắn lại không biết?
Ứng Thư Hoán muốn nhớ lại vòng bạn bè của Kỷ Nguyên một phen, lại đột nhiên phát hiện bản thân hoàn toàn không hiểu biết gì về Kỷ Nguyên, kết hôn một năm cũng chỉ biết đám thân thích phiền toái kia, cả ngày bâu vào hắn đòi tiền, còn lại một chút cũng không hề biết.
Giang Ngọc…….. Có điều Ứng Thư Hoán từng nghe qua, là một người mới xuất hiện ở giới giải trí trong mấy năm gần đây, thuộc loại gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhân duyên tốt, tài nguyên nhiều, dưới trướng có không ít tiểu hoa có lưu lượng.
Chẳng lẽ Kỷ Nguyên chính là đu vào sợi dây Giang ngọc cho nên mới gấp gáp dọn ra khỏi nhà?
Chậm đã, Kỷ Nguyên còn muốn cùng hắn ly hôn…….. Đừng nói là đang ở bên nhau với Giang Ngọc nhé?
Ý nghĩ này vừa nhảy ra đã bị Ứng Thư Hoán phủ quyết ngay lập tức.
Không có khả năng, Kỷ Nguyên si mê hắn bao nhiêu, hắn hoàn toàn hiểu rõ, hơn nữa nếu đem ra so sánh, Giang Ngọc còn kém xa hắn, ngay cả tư cách làm tiểu tam chen chân vào gia đình nhà người ta cũng không có.
Không lẽ Kỷ Nguyên muốn thu hút sự chú ý của hắn? Đừng nói Kỷ Nguyên cảm thấy sau khi bỏ nhà đi tìm một người đàn ông khác, liền khiến hắn nhận ra tình yêu của bản thân, không thể rời xa, nóng giận quá độ nên mắc bệnh nan y phải nằm ICU, sống chết tá hỏa muốn chơi trò truy thê?
Đọc tiểu thuyết nhiều quá sao? Thật sự cho rằng hắn sẽ tức giận?
Ứng Thư Hoán có chút cạn lời, hắn mới không làm mấy chuyện mất mặt như vậy đâu.
Như vậy cũng chỉ dư lại một đáp án.
Sau khi Ứng Thư Hoán thầm làm phương pháp loại trừ một phen, trong lòng có chút vi diệu.
Bởi vì đáp án này là: Kỷ Nguyên…….. thật sự vì hắn mà dấn thân vào giới giải trí?
Người này……… thích hắn đến vậy sao? Phiền chết đi được.
“A Hoán?” Kỷ Hi đột nhiên ngừng màn thao thao bất tuyệt của bản thân, anh ta phát hiện Ứng Thư Hoán vẫn luôn một bộ dáng thất thần, căn bản không nghe mấy lời của anh ta.
Theo đạo lý mà nói, cảnh tượng như vậy cũng đã trở thành thói quen rồi.
Ứng Thư Hoán chính là loại người như vậy, trong mắt chỉ có bản thân, không có kẻ khác.
Chỉ là trước kia Ứng Thư Hoán gặp anh ta đều cực kỳ bình thường. Hôm nay lại khác, sau khi nhìn thấy Kỷ Nguyên luôn thất thần, thậm chí có lệ mà để ý anh ta cũng không có.
Kỷ Hi không muốn nói nữa, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, cơn ghen tuông tức giận quay cuồng xâm chiếm lấy đại não.
Lần nào cũng như vậy, chỉ cần Kỷ Nguyên vừa xuất hiện, liền không ngừng nhắc nhở anh ta: Ứng Thư Hoán với Kỷ Nguyên mới là vợ chồng hợp pháp, mà anh ta chỉ là một “bạch nguyệt quang” hữu danh vô thực.
“Anh còn nghĩ Tiểu Nguyên sao lại đột nhiên muốn ly hôn.” Kỷ Hi thay đổi đề tài, tận lực nặn ra nụ cười: “Thoạt nhìn, quan hệ giữa Kỷ Nguyên với Giang Ngọc cũng không tồi.”
Ứng Thư Hoán thay đổi dáng ngồi, Kỷ Hi giả bộ vô tình nói: “Chẳng qua Giang Ngọc giống như chúng ta, đều là người cùng một vòng, Tiểu Nguyên sao lại không tránh một chút, dù sao hai người còn chưa ly hôn, vẫn là vợ trên danh nghĩa pháp luật của em, lỡ như lúc ăn cơm với Giang Ngọc lỡ miệng nói những thứ không nên nói……”
“Bất quá phẩm hạnh của Tiểu Nguyên ra sao anh vẫn hiểu rõ, chắc chắn không thuận miệng nói bậy như mấy đứa trẻ con, đương nhiên cảnh giác một chút cũng tốt, dù sao cũng là thời điểm mấu chốt để ly hôn, nháo ra cái gì đều không tốt.”
Ứng Thư Hoán ngồi nghe nửa ngày cũng không nghe ra Kỷ Hi muốn biểu đạt cái gì.
Trong ấn tượng của hắn, Kỷ Hi luôn luôn dông dài nói không đúng trọng điểm, mẹ nó nghe đến phiền, ngay cả đầu Ứng Thư Hoán cũng muốn to ra rồi.
Nhưng hắn cũng không thể nói bản thân nghe không hiểu mà, mất mặt chết đi được.
Thế nên hắn thật trân mà gật đầu vài cái, nhanh nhẹn với lấy thực đơn gọi đồ ăn, muốn đem đồ ăn lấp kín cái miệng đang bíp bíp không ngừng của Kỷ Hi, người ăn cơm liền không thể nói chuyện.
Kỷ Hi là một người sĩ diện, nếu trong miệng có thứ gì, anh ta nhất định sẽ không há mồm.
Ăn được một nửa, ly nước cam trên bàn cũng đã vơi đi nhiều, bụng dưới Kỷ Hi có chút căng cứng.
Anh ta đứng dậy chào hỏi với Ứng Thư Hoán một cái, dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ xuyên qua hành lang, vòng vào sảnh trong, chuẩn bị đi giải quyết nhu cầu sinh lý một phen.
“Rầm ——”
Sau khi xả nước, Kỷ Hi đặt tay dưới vòi, hứng một ít nước, hắt lên trên mặt.
Hai tay anh ta che trên mặt, thật lâu không buông xuống, một lúc sau mới hung hăng nện một quyền vào tấm gương.
Ngẩng đầu lên, sắc mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, hai mắt đỏ ửng, khiến khuôn mặt thanh tú càng thêm rung động lòng người.
Chân trái Kỷ Nguyên vừa mới đặt vào liền thấy một màn như vậy, đối diện với tầm mắt xuyên qua gương của Kỷ Hi.
Kỷ Hi lạnh lùng nhìn đối phương, trong miệng phun ra một câu: “Mày quen biết Giang Ngọc từ lúc nào?”
Hai anh em sinh sống cùng nhau mười mấy năm, thái độ nói chuyện với Kỷ Nguyên luôn là kiểu cao cao tại thượng, kiêu căng ngạo mạn, miệng lưỡi luôn mang theo mệnh lệnh, hệt như Kỷ Nguyên thiếu gì của anh ta vậy.
Kỷ Nguyên cảm thấy bản thân không cần thiết phải trả lời vấn đề này, liền tặng cục bơ miễn phí cho đối phương.
Ai ngờ hành động này lại chọc giận Kỷ Hi, anh ta hai bước tiến lên, trực tiếp ngăn Kỷ Nguyên lại, Kỷ Nguyên không có cách nào đành phải dừng bước, nhìn vị anh trai tiện nghi này.
“Đừng nói mày muốn vào giới giải trí nhé?” Kỷ Hi liếc mắt đánh giá đối phương một chút, không chút khách khí mà châm chọc, “Đừng có mà bắt chước bừa, mày cho rằng làm vậy liền thu hút được sự chú ý của Ứng Thư Hoán sao?”
Kỷ Nguyên không mở miệng chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta.
Kỷ Hi bị thái độ này chọc đến nổi trận lôi đình, Kỷ Nguyên càng không nói, anh ta liền giống như một tên hề đang nhảy nhót vậy, một tháng tức giận được nhẫn nhịn không có dự báo liền bùng nổ, Kỷ Hi châm chọc: “Mày chẳng khác gì mẹ mình, đều là loại tiểu tam đi phá hoại hạnh phúc của người khác.”
Rốt cuộc biểu cảm của Kỷ Nguyên cũng có chút biến hóa.
Kỷ Hi: “Kỷ Nguyên, mày nên soi xuống nướ© ŧıểυ mà nhìn bộ dáng chính mình một chút, xem xem bản thân có bao nhiêu cân lượng. Mày là cái thá gì chứ, một đứa con trai của tiểu tam, thứ con hoang, mày và mẹ mày đều bần tiện như nhau!”
Mấy chữ cuối cùng, Kỷ Hi cơ hồ hét lên, thanh âm bén nhọn cực điểm.
Kỷ Hi cũng chẳng muốn làm bộ làm tịch với Kỷ Nguyên, lộ ra một mặt trong cuộc sống riêng tư của hai anh em, kiêu ngạo ác độc.
Anh ta hận Kỷ Nguyên, thực sự rất hận.
Đứa em cùng cha khác mẹ này của anh ta, cùng người mẹ tiểu tam kia, phá hoại toàn bộ gia đình anh ta!
Kỷ Hi hận sâu trong xương trong tủy, dùng những từ ngữ thô tục mà anh ta học được để vũ nhục Kỷ Nguyên căn bản không đủ, tại sao Kỷ Nguyên không chết đi? Tại sao thứ đê tiện như mẹ con Kỷ Nguyên không cmn đi chết đi?
Kỷ Nguyên hủy hoại hạnh phúc gia đình anh ta, cướp đi người cha của anh ta, hắn hạnh phúc rồi, hiện tại còn muốn cướp nốt người anh ta thích sao?
“Đừng giả câm! Kỷ Nguyên, tao nói cho mày biết, mặc kệ mày cmn muốn làm gì, nhưng nếu mày còn dám dây dưa với Ứng Thư Hoán, tao liền không khách khí. Mày tốt nhất nên ngẫm lại cho tao, mày ăn gạo nhà ai, ăn đồ ăn nhà ai mà lớn lên! Nếu không phải mẹ tao thu nhận mày, mày cho rằng có thể có những ngày tháng tốt như hiện tại? Chưa biết chừng mày cùng ả đàn bà tiện nhân tiểu tam kia đã sớm chết ở góc xó nào rồi!”
Kỷ Hi đề cao thanh âm: “Nghe thấy không hả thằng bạch nhãn lang? Tao đang nói với mày đấy!”
“——!”
Vừa dứt lời, Kỷ Nguyên đột nhiên cong gối, chế trụ bờ vai Kỷ Hi mà nện cho một đá.
Tới trước cảm giác đau nhức trên cơ thể là biểu cảm không thể tin nổi của Kỷ Hi.
Anh ta không ngờ, một người suốt mười mấy năm luôn nhẫn nhục chịu đựng, ở nhà ngoan ngoãn chẳng khác gì con chó như Kỷ Nguyên, thế mà lại dám động thủ với anh ta?
Hơn nữa còn là loại động thủ mà không hề báo trước.
Trong giây lát, cảm giác như bị một con hổ thật lớn ngoạm lấy truyền tới từ bả vai Kỷ Hi, tiếp đó là bị chiếc xe nghiền qua, cả người không theo khống chế mà quỳ rạp xuống, đầu gối “cộp” một tiếng đυ.ng thẳng trên mặt đất, xương bánh chè đau nhức tựa như bị vỡ ra thành từng mảnh.
Kỷ Hi thậm chí còn chưa kịp hét lên một tiếng, trên vai đã nhiều thêm một chân, hung hăng dẫm mạnh xuống, cưỡng chế đè nửa người anh ta trên mặt đất.
Khuôn mặt thanh tú của Kỷ Hi trở nên vặn vẹo, bả vai anh ta bị chính chân phải của Kỷ Nguyên đạp lên, khiến anh ta vừa bị áp chế trên mặt đất, vừa không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Kỷ Nguyên đặt tay lên đầu gối, thân thể hơi cúi xuống, rốt cục cũng mở miệng nói câu đầu tiên, trả lời câu hỏi của Kỷ Hi: “Tôi nghe được.”
Ngừng một chút, lại nói cực kỳ lễ phép: “Bất quá tôi quen nói chuyện với những kẻ đang quỳ, đặc biệt là thời điểm hắn đang rống thật to.”
Sắc mặt Kỷ Hi đỏ bừng, không nghĩ mọi việc lại diễn ra như vậy!
Này là cái phát triển quần què gì thế?
Anh ta chỉ là tức quá nên mới tìm Kỷ Nguyên nói vài câu cho hả giận, dựa theo tính cách trước kia của Kỷ Nguyên, không phải câm lặng chính là cúi đầu nghe mắng, sao lại động thủ được!
Cho dù gần đây tính cách của Kỷ Nguyên có biến hóa, không tỏ vẻ uất ức như trước kia, nhưng mà……….. kiểu phát triển theo lẽ thường không phải nhiều nhất cũng chỉ chửi vài câu thôi sao?
Từ trước đến nay Kỷ Hi chưa từng gặp qua người nào giống như vậy, một lời không hợp liền xách võ ra xài!
Còn đánh anh ta đến ngốc luôn!
“Kỷ Hi.” Tốc độ thay đổi sắc mặt của Kỷ Nguyên cực kỳ nhanh, đây là kỹ năng anh luyện được từ kiếp trước lúc ở trên triều đình, bất nộ tự uy*, mặc dù ngữ khí bình tĩnh nhưng tạo nên ảnh hưởng sâu sắc, Kỷ Hi bị khí tràng của Kỷ Nguyên dọa sợ, sau lưng run lên từng đợt, thế mà không dám nghĩ đến việc phải bò dậy.
*Bất nộ tự uy (不怒自威) nhìn bề ngoài không tức giận nhưng vẫn có uy nghiêm.
“Đừng tới chọc tức tôi. Đây là lời khuyên đầu tiên cũng như cuối cùng mà tôi dành cho anh.” Kỷ Nguyên chậm rãi mở miệng, “Tôi không quan tâm anh và Ứng Thư Hoán như thế nào, tương tự, anh tốt nhất cũng đừng tới “quan tâm” chuyện của tôi.”
Kỷ Nguyên ngừng một chút mới dịch chân khỏi vai Kỷ Hi, hiền lành lên tiếng: “Nếu cảm thấy không phục, tôi rất sẵn lòng giảng đạo lý với anh.”
Hoàng đế bệ hạ lặng thầm bổ sung: Đương nhiên là dùng nắm đấm giảng đạo lý.
Kỷ Hi đang muốn đứng lên, sau lưng Kỷ Nguyên bỗng truyền đến giọng nói của Ứng Thư Hoán: “Hai người đang làm cái gì thế?”
Trước tiên hắn liếc qua vết thương trên trán Kỷ Hi, tựa hồ không thể tin nổi mà nhìn Kỷ Nguyên: “Anh động thủ với anh ấy?”