Pokemon Từ Dân Nghèo Đến Hắc Ám Cự Đầu

Chương 28: 28: Tỉnh Lại

- Ui cha cha cha, đau.

Gió biển mang theo vị mặn của muối thổi qua da thịt khiến những vết bỏng trên người Natsu trở nên khô rát, đồng thời cũng khiến hắn tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, hay nói cho chính xác hơn thì là hôn mê sâu.

Bàn tay chống xuống mặt cát đỡ cơ thể ngồi dậy, Natsu đưa mắt mờ mịt nhìn xung quanh, dường như hắn đang ở trên một hòn đảo nhỏ nào đó, trong đầu thì cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua.

- Phải rồi, mình đã ký khế ước tinh thần cùng Hana Trung tá, sau đó là bị Jolteon tấn công.

Xâu chuỗi lại mọi thứ, Natsu không khỏi nở nụ cười khổ, người khác xuyên qua ai cũng tay đấm quán quân, chân đạp Thần thú, tại sao đến hắn thì mới đang còn yếu gà đã đã trở thành quân cờ trong tay người ta rồi, không biết tương lai còn có ngày giải được khế ước giành lại tự do hay không nữa.

Thở một hơi dài tạm nén lại tâm tình, Natsu nhìn xuống cơ thể thì thấy bộ đồng phục team Rocket đã hoàn toàn bị hủy hoại, chỉ còn thắt lưng đựng Pokeball cùng một cái qυầи ɭóŧ đang che phần nam căn của hắn là vẫn còn nguyên vẹn.

Trên 60% làn da đã bị phỏng đen, vết thương được xử lý qua nên đã sớm khô cứng lại, có điều vẫn vô cùng đau rát, sau này cũng sẽ để lại sẹo vĩnh cửu.

Kureji đội trưởng ra tay cũng thật đủ độc ác!

Mặc dù biết cần để Natsu một lần nữa thâm nhập team Rocket làm nội gián cũng cần phải tạo ra tổn thương nhưng như vầy vẫn là hơi quá rồi, không thể nhẹ tay hơn chút chỉ trầy da tróc thịt hay sao?

Mà, nếu để Kureji biết ý nghĩ của hắn hiện giờ tuyệt đối sẽ chỉ cười lạnh ra hiệu Jolteon đến thêm một phát Shock Wave ( điện giật ), khiến cho hắn dục tiên dục tử.

- Ra đi, hai ngươi chắc cũng nghẹn bên trong lâu rồi.

Đau thì vẫn đau, nhưng hành động bình thường không quá chịu ảnh hưởng, Natsu lấy ra Pokeball của hai nhỏ thả chúng ra.

Ánh đỏ lóe lên, hai thân ảnh lập tức xuất hiện trên bãi cát, lập tức nhảy xô vào lòng Natsu.

Rat~~~

Chi chi~~

Raticate ôm lấy eo hắn khóc như một đứa trẻ, nước mắt nước mũi chảy ra tèm lem, thân là đồng bạn đầu tiên cũng là thân thiết nhất vậy mà nó chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Natsu rơi vào hiểm cảnh, bị bắt ký lấy khế ước mất đi tự do.

Tất cả, cũng chỉ vì sơ suất của nó, nếu nó có thể hạ gục Gastly, hay thậm chí là chỉ cần cầm chân không bị hạ gục dễ dàng như vậy thì mọi chuyện có lẽ đã khác.

Nếu, nó có đủ cẩn thận!

Nếu, nó có đủ thực lực.

.

Nếu! rất nhiều cái nếu như chạy qua trong suy nghĩ của Raticate, mỗi một lần như vậy đều khiến tim nó tràn ngập cảm xúc tiêu cực, áy náy, hối hận, tự trách.

Zubat đối với Natsu không có tình cảm thâm hậu như Raticate, tuy nhiên hành động bảo vệ Zubat của Natsu lúc cuối cùng đã chạm đến trái tim, khiến cho tâm tình nó cũng vô cùng sa sút.

- Được rồi, ta cũng chưa có chết đâu, khóc cái gì?

Bị ôm mạnh một cái đầy cõi lòng hiển nhiên khiến da thịt hắn đau nhói, tuy nhiên Natsu vẫn dang rộng vòng tay với cả hai nhỏ, toét miệng ra cười trấn an chúng.

Khung cảnh này khiến Natsu nhớ lại những đêm mưa dầm ôm lấy Raticate nằm trong chòi nhỏ rách rưới, chỉ có nhau là nguồn hơi ấm, là hy vọng cho sự sống ngày mai.

Mối liên kết này vĩnh viễn không thể xóa nhòa, cho dù Rattata lúc đó nay đã trở thành Raticate chăng nữa thì vẫn vậy, trong mắt Natsu vẫn chỉ là con chuột tím nhỏ bé ngày nào.

Ừ, mặc dù con chuột nhỏ đó rất hung, cũng rất bạo lực!.

!

Huống chi, bên cạnh cả hai giờ đã có thêm đồng bạn mới, sau này còn sẽ ngày càng có nhiều hơn.

Họ, đã không còn cô độc!

Cho nên, càng cần phải mạnh mẽ hơn nữa!

- Ta đói rồi, Zubat bay đi tìm xem có động vật nào không thì bắt về đi, nhớ đừng gây sự với những Pokemon khác.

- Còn Raticate, đi tìm ít củi khô về, chuẩn bị nướng ăn.

Chi~~

Rat~~

Đã biết.

Nhìn Zubat đập cánh bay đi, Raticate cũng hóa thành ánh vàng chạy sâu vào bên trong đảo, Natsu mới khó nhọc đứng dậy, từ bên trong qυầи ɭóŧ móc ra hai tấm thẻ đen, thảo nào nãy giờ cứ thấy cộm như vậy.

Xung quanh đây cũng không có dấu tích gì của balo không gian, có lẽ đã bị hủy diệt, cũng may những bí tịch cùng lọ gỗ nhỏ hắn đều để lại túc xá, nếu không sợ là sẽ phải tiếc chết mất.

Hai tấm thẻ này, một là chứng nhận thân phận tiểu binh team Rocket, một là Thiếu úy Vong Linh quân đoàn, mỗi cái đều tượng trưng cho ích lợi cùng nguy hiểm thật lớn song hành với nhau.

Hơi suy tư về những chuyện bản thân phải đối mặt sau này, Natsu nhìn quanh một chút rồi đem tấm thẻ Thiếu úy chôn xuống dưới gốc một thân cây dừa gần đó, còn cẩn thận ở chung quanh tạo các ký hiệu làm dấu.

Xong xuôi, hắn cũng vừa đói vừa mệt ngất ngư, nhưng vẫn cố cầm lấy thẻ tiểu bịn rắc một tiếng bẻ gãy.

Mắt thường có thể thấy được, những hoa văn bên trên thẻ chớp lóe hai ba cái rồi vụt tắt, gửi đi tín hiệu đến căn cứ team Rocket gần đây nhất.

Thông thường, tiểu binh có dùng cách này chết thì chết đi cũng sẽ không ai quan tâm cứu viện, nhưng Natsu thân là người sống sau nhiệm vụ đêm qua thì chắc hẳn sẽ được đặc biệt chú ý, theo Natsu dự đoán trễ nhất chỉ đến chiều là sẽ có nhân viên chạy đến áp tải hắn trở về.

Đúng, là áp tải, chứ không phải chào đón thân mật!

Thậm chí, sau đó còn phải trải qua quá trình tra xét kỹ càng xem Natsu có bị khống chế hay không, có mang theo vật lạ về căn cứ không, hay thậm chí là sẽ bị trực tiếp điều tra trí nhớ hoặc bắn bỏ cũng không chừng.

Đó cũng là vì sao Natsu lại đem thẻ Thiếu úy Hana đưa giấu đi như vậy, bởi căn bản không có cách nào tàng trữ tiến vào, chỉ có thể để sau này tìm cơ hội lấy lại.

Nói thật, nếu được Natsu thậm chí còn chẳng muốn trở về, cứ vậy mang theo hai nhỏ cao chạy xa bay, hoặc làm trainer tự do hoặc tìm việc khác sống cũng tốt hơn hoàn cảnh hiện tại nhiều lắm.

Đáng tiếc, Hana cùng Vong Linh quân đoàn sẽ không đơn giản tha cho Natsu dễ dàng như vậy, khế ước tinh thần như gông xiềng trói buộc mọi đường lui của hắn.

Trong lúc Natsu còn đang ngẩng người thì hai nhỏ đã lần lượt quay lại, Raticate chất một đống củi khô trước người hắn rồi tự động dùng Fire Fang nhóm lửa.

Natsu thú vị nhận ra cô nàng này có vẻ đã trưởng thành hơn nhiều rồi, chắc vẫn còn bị tình cảnh đêm qua sang chấn tâm lý không nhẹ.

Zubat thì gắp theo một cặp thỏ rừng mập mạp, trên thân thỏ không có nhiều vết thương hiển nhiên là bị Supersonic đánh gục, bảo trì tuyệt đối độ tươi ngon.

Đảo hoang không muối, cũng không gia vị, Natsu chỉ đơn giản sơ chế qua loa rồi đặt lên lửa nướng, trước đó cũng cho phép Zubat hút đi một lượng lớn máu thỏ, tuy không no bụng nhưng cũng thỏa mãn được một chút bản năng nghiện của loài dơi.

Nhạt nhẽo!

Đó là cảm nhận duy nhất của Natsu sau khi cắn miếng thịt thỏ đầu tiên, phải cố lắm hắn mới nuốt được trọn một cái đùi, xem như cũng hồi phục chút sức lực.

Nói ra cũng kỳ, chỉ mới vài tháng trước hắn vẫn còn ở bãi rác lục tìm cơm thừa canh vụn mà ăn, thậm chí nửa quả berry cũng xem như mỹ vị.

Ấy mà, chỉ gia nhập team Rocket có tí thời gian thôi khẩu vị đã bị nuôi điêu, không thể không nói con người từ khổ lên sướиɠ thì dễ thích nghi, chứ từ sướиɠ xuống khổ lại y như rằng địa ngục.

So với con người, Pokemon thật đơn giản hơn quá nhiều, nhìn hai nhỏ hạnh phúc ăn thịt mà tâm linh Natsu cũng như được buông lỏng một chút.

- Ăn no đi, lát nữa chúng ta đi tham quan đảo này trước khi đội cứu viện tới, để xem có thể tìm được thứ gì hữu ích hay không?

Nói tới đây Natsu lại nhớ đến balo không gian của mình, hôm qua đánh hạ nhiều thành viên Hoàng Kim Phong Ưng bang như vậy tài vật thu được đặt trong đó cũng không phải số ít, vậy mà thoáng cái giờ mất sạch.

Hỏi có tức hay không tức!?

Cho nên, khi Zubat bay về mang theo tin tức bên trong đảo không có Pokemon nào quá mạnh thì tâm thần Natsu lại bắt đầu chập chờn.

Nói không chừng càn quét một vòng lại hồi được chút vốn thì sao đây!??