Hệ thống này, ta không cần!
—
Sau âm thanh hệ thống, ý thức Nguyên Phục sinh sinh bị kéo dậy từ trong ảo cảnh. Bất quá lần này phần thưởng, hệ thống không có cưỡng ép bắt nhận như những lần trước.
Nguyên Phục sau khi nhớ lại tất cả liền sợ run người. Nơi này bất tri bất giác kéo hắn vào trong ảo cảnh. Hơn nữa, ảo cảnh này mạnh mẽ tới mức có thể phong bế kẻ khác trí nhớ. Ý thức chỉ lưu lại cơn đói cuồng loạn.
Nhìn căn bếp trước mặt, cùng toàn bộ đồ ăn thức uống…
Nào có thịt bò các thứ gì đâu?
Toàn bộ nơi này, tất cả đều là đá!
Nhìn cảnh Quỳnh Nga cùng Tống Quân như hổ đói, không ngừng cho đá vào miệng nhai rau ráu. Nguyên Phục nghe thôi mà cũng ê hết cả răng.
Tu sĩ, quả nhiên răng cũng chắc hơn người bình thường.
Nơi này quá mức quỷ dị xen lẫn nguy hiểm, hắn phải tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp rời đi!
Hiện tại Quỳnh Nga cùng Tống Quân, hai người này hiển nhiên cũng sa lưới, đã mất đi ký ức.
Nếu là có thể, liền tìm một cơ hội, lặng lẽ đem Tống Quân làm thịt luôn cho chắc. Ma Đạo thù dai, hắn không muốn sau này có kẻ luôn luôn nhớ nhung mình.
Về phần Quỳnh Nga, nàng ta đã biết thân phận Ma Tu của hắn. Nếu cả hai rời khỏi đây không tránh khỏi rắc rối quấn thân. Nguyên Phục là người có lý trí, không phải nhất thời vì cái đẹp mà đánh cược mạng sống của mình. Cái này cũng không thể trách hắn tuyệt tình vô ý, tu tiên giới sinh hoạt vốn là như thế tàn nhẫn. Suy đi nghĩ lại, có cơ hội cũng nên chặt nàng luôn là tốt nhất.
Bất quá, hiện tại trọng yếu hơn, nếu như hắn với hệ thống chấm dứt liên hệ. Rất có thể sẽ lần nữa lâm vào mất trí nhớ.
Nghĩ thế, Nguyên Phục không vội từ chối nhận thưởng. Trường thương trong túi đã bị vỡ vụn, bèn cúi người nhặt hai hòn đá nhỏ rồi cong ngón tay bắn đi.
Viên đá kêu vun vυ't một tiếng, xẹt qua như đạn rời nòng. Phân biệt hai viên rẽ hai đường, nhằm thẳng trán của Tống Quân cùng Quỳnh Nga nhào tới thiệt lẹ. Thủ pháp tuy đơn giản nhưng mấy ai mà biết được uy lực trong đó mạnh mẽ cỡ nào?
Giây lát sắp chạm thời điểm, một con huyền băng điểu to bằng nắm tay, không biết từ đâu lao ra chắn trước mặt Tống Quân. Còn Quỳnh Nga thì có một viên ngọc phù treo ở cổ, bay lên xoay vần trước trán bảo hộ.
Nghe keng keng hai tiếng vang dội, cả hai viên đá đều bị bật ngược trở ra.
“Ừm, Hộ thân huyền bảo?”
Nguyên Phục bất giác hô lên trong lòng.
Thiên hạ binh khí, chia làm Linh Bảo, Pháp Bảo (tức Pháp Khí) và Huyền Bảo. Chia cho ba hệ tu hành khác nhau. Linh Bảo dành cho Luyện Thể, Pháp Bảo dành cho tu sĩ Luyện Khí. Tương đương với đó thì Huyền Bảo dành cho Luyện Hồn.
Tưởng chừng như Tống Quân chỉ là một thiên tài Luyện Khí tu sĩ, nào ngờ gã cũng kiêm luôn Luyện Hồn tu. Chả trách, chính đạo cao thủ lại nhiều cũng không mấy ai có thể đẩy Tống Quân vào con đường chết. Đây không đơn giản chỉ coi là thiên tài bình thường.
Chỉ có viên ngọc phù bảo hộ trên trán Quỳnh Nga là quỷ dị nhất.
Đang không biết phải giải quyết như thế nào, bất chợt viên ngọc phù tựa như bùn nhão. Chảy ra thành vũng nước xanh sẫm trôi nổi trên không trung. Giây lát, vũng nước đó hiển hoá thành bóng dáng một đầu khuôn mặt già nua. Kèm theo đấy là tiếng nói:
-Là ai muốn gϊếŧ cháu gái ta?
Giọng nói ồm ồm, ắt hẳn là một nam tử, tuổi tầm trung niên.
Nguyên Phục hoảng kinh, bất giác lùi lại mấy bước đề phòng.
Khuôn mặt kia ánh mắt đầy âm trầm, soi qua Nguyên Phục. Rồi lại nhìn xung quanh một lượt. Lát sau chỉ nghe y “Ồ” một cái rồi nói:
-Là Quỷ Vực Phàm Ăn Ảo Cảnh? Đại Uy gan cũng thật lớn, dám giam một Quỷ Tộc cao cấp như vậy ở trong Luyện Ngục cho bọn tiểu bối này lịch luyện. Không sợ cả đám ăn no bể bụng?
Nói rồi hướng qua Nguyên Phục gằn giọng nói:
-Tiểu bối, vừa rồi là ngươi muốn gϊếŧ cháu gái ta?
Nguyên Phục nuốt ực một ngụm nước bọt, trong bụng sợ không biết để cho đâu cho hết. Khí thế thằng già này toả ra sắc bén dị thường, không phải một cái Khí Cảnh như hắn chịu nổi. Nguyên Phục cố nén run rẩy, ánh mắt bất giác liếc qua Tống Quân, nói:
-Là… là người này, người này là Ma Tu Tống Quân. Đạo Tử Thiên Sinh Giáo! Vãn bối vì cứu Quỳnh Nga tiên tử nên không may sa vào đây. Chứ có ý đồ xấu gì với tiên tử đâu!
Khuôn mặt người nghe xong thì tỏ vẻ nghi ngờ nhìn qua, ánh mắt gã tựa có thể nhìn xuyên bản chất. Lát sau chứng thực được quả thật Tông Quân thân phận Ma Tu Thiên Sinh Giáo liền trợn trừng hai mắt lên, giận dữ quát:
-Hay cho Thiên Sinh Giáo Đạo Tử. Đáng chém!
Lời vừa dứt, không gian cách đấy mấy bước chân bỗng xảy thấy xuất hiện vết rách. Từ trong đấy một đạo kiếm khí bắn nhanh ra như chớp, hướng cổ Tống Quân bắn tới thiệt lẹ.
Thủ đoạn cách không lấy đầu người này, quả thật nghe mà rùng mình.
Tưởng chừng như đạo kiếm khí kia sẽ cắt đứt phăng đầu Tống Quân, nhưng khi chạm vào cổ y thì bất chợt tan biến tựa bọt biển. Đồng thời có âm thanh khác không biết từ đâu vang lên:
-Quỳnh Tông Bảo, đây không phải là Lưu Thuỷ Kiếm Tông. Luyện Ngục thí luyện là chỗ của tiểu bối, không phải nơi ngươi muốn làm gì thì làm!
Hoá ra, chủ thể của khuôn mặt này gọi là Quỳnh Tông Bảo. Chỉ nghe lão ta hừ nhẹ một tiếng, khí thế tỏa ra cũng giảm bớt đi mấy phần, lẩm bẩm nói:
-Đại Uy Thừa Tướng. Ta nhớ kỹ chuyện này!
Nguyên Phục sớm đã hoảng thành một đoàn, mẹ nó hôm nay ngày gì? Ra đường gặp toàn đại lão. Ngượng ngùng đâu, nãy ta còn định chặt đại lão cháu gái.
Quỳnh Tông Bảo lầm bầm mấy câu chửi rủa, xong mới nhìn qua Nguyên Phục, nói:
-Tiểu tử, ta nhớ rõ khí tức của ngươi. Từ giờ đến khi kết thúc Tuế Nguyên Hội. Cháu gái ta do ngươi bảo vệ, nó mà có sơ xuất gì. Ra khỏi Luyện Ngục ta chặt ngươi thành cám cho lợn ăn.
Nói rồi lại hoá thành ngọc phù, rơi vào trong túi Quỳnh Nga.
Tới không thấy hình, đi không thấy bóng. Quả nhiên là đại năng tu sĩ.
Đến lúc này Nguyên Phục cũng không dám manh động, đại lão đã buông ngoan thoại. Tiểu Quỳnh Nga này nếu không may tạch trong Luyện Ngục, hắn cũng đừng hòng thoát khỏi. Nghĩ nghĩ lát rồi đành cắn răng, đi qua một bên kéo Quỳnh Nga khỏi cơn đói ảo cảnh.
Giây lát Nguyên Phục đặt tay lên trán nàng thăm dò thần thức, chỉ thấy trong đó khắp nơi đều là một làn khói mông lung mờ ảo che khuất cả ký ức, hiện tượng này biểu trưng cho việc ý thức lâm vào trong mơ hồ.
Nguyên Phục kiến thức hẹp, cũng không biết làm sao giải. Trầm ngâm suy tính hồi lâu, hắn chợt mở miệng nói xin lỗi vài tiếng, rồi dứt khoát vung tay lên cho Quỳnh Nga bôm bốp mấy cái tát, nghe chói tai.
Quỳnh Nga bị tát đau điếng, ưm một tiếng trong cổ họng rồi từ từ tỉnh táo lại. Giây phút thấy mình đang nằm trong vòng tay của một nam nhân, cảm giác hai má truyền tới từng đợt tê tái. Không khỏi khiến nàng tức giận, bật dậy chỉ thẳng mặt Nguyên Phục quát lớn:
-Ngươi, ngươi lại dám tát ta!
Giọng nói còn ngắt quãng, xem chừng là Nguyên Phục hơi quá tay.
Nguyên Phục ngượng ngùng, nãy ta còn định chặt ngươi đi bón phân đâu? Mấy cái tát này ăn nhằm gì? Bất quá đó đều là những lời giấu trong bụng, tuyệt không thể nói ra. Hắn cười lành mấy tiếng rồi ôn tồn giải thích:
-Tiên tử lầm rồi, tại hạ Luyện Thể tu. Nên đối với giải thuật pháp không quá am hiểu. Có chút lỡ tay mong tiên tử tha thứ.
Quỳnh Nga giận thì giận thật, nhưng đã lấy lại trí nhớ cùng nghe xong lời giải thích nên cũng cố nén lại cơn tức. Rồi đảo qua xem xét nơi đây một lượt, khi ánh mắt vừa đυ.ng phải Tống Quân đang ngồi ăn đá cạnh bên. Không khỏi hít sâu một hơi lương khí.
Từ nãy đến giờ, nàng ăn toàn là những cục đá này?
Quỳnh Nga cảm thấy cuộc sống bất chợt trở nên đen tối như mực. Hình tượng uỷ mị thục nữ đâu? Ăn đá rồi? Mà lại còn ăn rất nhiều. Nghĩ đến đây, bụng nàng ẩn ẩn đau. Đống đá trong bụng này cũng không biết nên làm sao xử lý.
Giây lát ánh mắt nàng như điện xẹt qua, trong tay chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh trường kiếm. Đưa sát cổ Nguyên Phục rồi trầm giọng nói:
-Chuyện ở đây cấm nói ra bên ngoài.
???
Nguyên Phục mỉm cười, ngón tay gạt mũi kiếm sang một bên, đáp:
-Được, chuyện tiên tử ăn đá trong này. Tại hạ sẽ giữ kín, tuyệt không nửa lời tiết lộ ra.
Quỳnh Nga mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, trợn mắt yêu kiều quát:
-Lại còn dám nói…
Nguyên Phục thấy nàng như vậy trong đầu không khỏi nảy ra một ý, nói tiếp:
-Chỉ có điều, cũng xin tiên tử chớ tiết lộ thân phận của ta ra ngoài. Đương nhiên, tại hạ cũng hứa sẽ không làm chuyện xấu, ảnh hưởng tới tứ đại Chính Phái cùng Đại Uy.
Quỳnh Nga trầm ngâm nghĩ chút, sau đó cũng gật đầu ưng thuận. Hai người vỗ tay nhau, xem như ký giao ước.
Xử lý xong tiểu đại gia này, Nguyên Phục mới ám thở phào một hơi. Lo lắng bại lộ cũng không xuất hiện nữa khiến hắn buông lỏng đôi chút. Đoạn nhìn qua Tống Quân, Nguyên Phục thấy túi trữ vật gã đeo bên hông. Cũng không nghĩ ngợi nhiều tiến tới giật lấy, cái này coi như phí tổn thất đi.
Quỳnh Nga đứng bên quan sát, bất chợt hỏi:
-Hắn với ngươi tuy cùng Ma Đạo, nhưng đã kết tử thù. Sao không nhân cơ hội này gϊếŧ luôn mà trừ hậu hoạ?
Nguyên Phục nghe hỏi thì ngẩn ra. Hắn thực là đã động thủ, chẳng qua Tống Quân có Huyền Bảo hộ thân. Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ được, nhưng động tĩnh gây nên cũng không phải nhỏ. Còn chưa kể đến việc, gã ta cũng có trưởng bối cho đồ bảo mệnh như Quỳnh Nga thì sao? Đến lúc đấy bắt gà không được còn mất nắm thóc.
Chỉ có điều, bị hỏi thẳng thừng như vầy cũng khiến Nguyên Phục nhớ tới một chuyện. Đấy là lúc mình với Cẩm Ngân gặp nhau, hắn trong khoảng thời gian bị hệ thống cưỡng ép tu luyện Bát Môn Ma Công, Cẩm Ngân không nhân cơ hội ấy mà gϊếŧ người diệt khẩu.
Nguyên Phục nghĩ rồi lắc đầu cười, đáp:
-Ma Tu thì sao? Ma Tu cũng có niềm kiêu hãnh của Ma Tu.
Đây chắc hẳn là niềm kiêu hãnh của Cẩm Ngân đi.
Quỳnh Nga ngạc nhiên, nói:
-Ngươi khác với các Ma Tu khác mà ta từng gặp.
Nguyên Phục khoé môi nhếch lên, nói:
-Đấy là ngươi chưa gặp chân chính Ma Tu.
Quỳnh Nga nghe xong lại càng hiếu kỳ, Ma Tu chẳng phải đều giống nhau sao? Hiếu sát thành tình, coi mạng người như cỏ rác. Có điều, Nguyên Phục trả lời như vậy cũng khiến nàng nhìn hắn với con mắt khác.
…
Hai người cũng không thảo luận thêm vấn đề này lâu. Đợi Nguyên Phục lục soát trên người Tống Quân thu gom hết đồ tốt. Chỉ thấy trong túi trữ vật Tống Quân khá nhiều đồ quái dị. Nguyên Phục tìm hồi lâu cuối cùng cũng thấy một thanh Linh Bảo Trường Thương. Cầm lên khá chắc tay.
Quỳnh Nga phía bên này cũng sửa lại y phục đàng hoàng, rửa mặt sạch sẽ. Lúc trước thấy nàng ta hai lần, lần đầu khoảng cách quá xa không thấy rõ, lần hai thì thương thế quá nặng máu me đầy người nên cũng không chú ý. Nhưng hiện tại, Quỳnh Nga sửa sang lại nhìn trông khác hẳn.
Không thể không thừa nhận, tu tiên giới nữ lưu nhờ thiên địa linh khí tẩm bổ. Nước da so da em bé còn sáng mịn. Không chỉ vậy, Quỳnh Nga từ dáng người tới khuôn mặt đều thuộc hàng mỹ nhân.
Bị Nguyên Phục nhìn chăm chú như thế, Quỳnh Nga không khỏi đỏ mặt ngượng ngùng, quát nhẹ:
-Ngươi xong việc chưa? Bây giờ đi được rồi?
Nguyên Phục thu hồi ánh mắt, bình tĩnh đáp:
-Xong rồi lâu rồi, chỉ đợi tiên tử nữa mà thôi.
Quỳnh Nga gật đầu, nói:
-Ta gọi Quỳnh Nga, ngươi cứ xưng ta đạo hữu là được. Không dám nhận hai chữ tiên tử.
Nguyên Phục bật cười, ngâm nga:
-Dung nhan tựa tiên nữ,
Xuất tự Kiếm Tông san.
Tú sắc yểm kim cổ,
Hà hoa tu ngọc nhan.
Hoán sa lộng bích thuỷ,
Tự dữ thanh ba nhàn.
(Dung nhan đẹp như tiên,
Xuất thân núi Kiếm Tông.
Sắc đẹp trùm kim cổ,
Hoa sen thẹn tránh xa.
Giặt lụa đùa nước biếc,
Nhàn du như sóng ngà.)
Ngâm xong, hắn quay qua hỏi:
-Dung mạo như cô nương, không gọi tiên tử thì là gì?
Quỳnh Nga trước nay du ngoạn khắp chốn, nào đã gặp ai xuất khẩu thành thơ như thế bao giờ đâu? Giây lát sắc mặt đỏ bừng lên, không biết phải trả lời lại ra sao, mãi lâu sau mới vứt lại một câu: “Tuỳ ngươi!” Rồi hừ nhẹ, quay mặt đi chỗ khác.
Nguyên Phục cười khổ mấy tiếng, coi cái bệnh cũ này lại tái phát, trình tán gái này của hắn từ kiếp trước đến kiếp này vẫn chưa bỏ được. Trong vô thức vậy mà suýt hành nghề FuckBoi.