Hệ Thống Này, Ta Không Cần!

Chương 47: Gặp Lại Tống Quân.

Hệ thống này, ta không cần!



Nguyên Phục lang thang trong Luyện Ngục Băng Giá hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy có toà băng sơn phía trước. Cách chỗ hắn chẳng xa.

Đang tính tới đó thử xem xem, thì bất chợt hắn cảm nhận được có hai luồng khí tức đang lao nhanh tới vị trí của mình.

Nguyên Phục chưa hiểu nhiều về nơi này, nên cũng không muốn tạo thêm rắc rối, bèn sử phép Thiên Cân Trụy lún sâu vào trong lớp tuyết. Đồng thời che lấp đi khí tức của mình.

Hai tu sĩ kia đến từ hai hướng khác nhau, kẻ đến đầu tiên chỉ lướt qua trên đầu hắn. Dường như thật trùng hợp đi ngang qua mà thôi.

Nhưng người tới sau kia thì lại khác, ngự không đứng trên đầu hắn hồi lâu, thần thức toả ra bao phủ cả phạm vi rộng lớn. Có vẻ là đang tìm tòi thứ gì đó.

Mãi tới khi mất hết kiên nhẫn, người kia mới hướng dưới mặt tuyết nói:

- Đạo hữu thủ đoạn ẩn nấp thật lợi hại. Tại hạ cho dù thần thức trời sinh dị biệt cũng không thể tìm ra. Bất quá, trên người đạo hữu có huy chương lấy từ Ngục Tháp. Mà tại hạ trùng hợp cũng có một cái. Các huy chương nếu ở khoảng cách không xa sẽ cùng nhau cộng hưởng. Đạo hữu muốn trốn cũng chẳng được. Đã đến nước này còn muốn ẩn núp nữa hay sao?

Nguyên Phục nghe tới đó thì giật mình, huy chương lại còn cộng hưởng với nhau? Sao hắn không biết chuyện này?

Hắn liền thử cho thần thức đảo qua túi trữ vật một phen, quả nhiên thấy tấm huy chương đang phát ra màu vàng sáng rực. Lúc Ngọc Thiên Cuồng đưa cho còn không có hiện tượng như thế này. Coi chừng những lời gã kia không phải dối trá.

Nếu đã bị phát hiện, Nguyên Phục cũng không còn lựa chọn nào khác. Đang định thoát thân ra liều một phen sống mãi, thì bỗng dưng nghe đâu đó tiếng rít xé gió chói tai, kèm theo tiếng quát:

- Ma Đạo tặc tử, nên chết!

Là giọng nữ!

Tiếng quát vừa dứt, tiếng binh khí chạm nhau, tiếng nổ do thuật pháp va chạm nhau vang lên inh ỏi. Chấn động một vùng.

Chỉ nghe gã kia cười khì khì, nói lớn:

- Tiểu mỹ nhân, làm gì vùng vẫy giãy chết? Nếu thúc thủ chịu trói sớm, đã đỡ cảnh chịu nỗi khổ da thịt.

Nữ nhân kia không đáp, kiếm trong tay lại vung lên. Liên tục dùng kiếm khí cách không đánh ra, thẳng về người nọ. Hai bên giao chiến ác liệt vô cùng.

Nguyên Phục ở dưới lớp tuyết không khỏi thở phào một hơi. Kẻ này tới đây không phải là vì hắn, mà là truy đuổi nữ nhân kia. Hơn nữa, nữ nhân kia ẩn nấp ở đây trước hắn. Nếu có trách thì cũng phải trách tính cảnh giác của hắn chưa cao, đi qua nơi này mà không dò xét trước. Đến nỗi lâm vào cảnh thị phi này.

Bất quá, những lời của gã kia cũng giúp ích không ít cho Nguyên Phục. Huy chương ở khoảng cách nhất định có thể cộng hưởng, từ đó phát hiện ra người cũng giữ huy chương. Nhưng số lượng thì không biết chính xác.

Đang lúc trầm ngâm suy nghĩ làm sao thoát khỏi chỗ thị phi này thì nghe cái “Rẹt”. Một đạo thuật pháp không may va phải chỗ Nguyên Phục ẩn núp.

Bùng bùng mấy tiếng, mặt tuyết bắn tung tóe khắp nơi. Để lộ thân hình Nguyên Phục giữa đồng không tuyết trắng. Hai người ở trên đang giao chiến bất chợt thấy có người xuất hiện cũng dừng tay. Giây lát, ba người không hẹn mà cùng đứng mà quan sát lẫn nhau.

Bất chợt gã kia mở miệng cười lớn, nói:

- Ô hay! Hóa ra là Nguyên sư đệ. Từ lúc chia tay tới giờ không có việc gì chứ?

Nguyên Phục nhìn sang, thấy người này thân khoác đạo bào xanh nhạt, râu dài ngang cổ, chắp hai tay sau lưng, đứng lơ lửng giữa không trung, ánh mắt từ trên nhìn xuống tựa như nhìn con kiến. Không phải Tống Quân Thiên Lý thì là ai?

Còn nữ nhân phía bên kia lại là một nữ kiếm tu, trên mặt máu me be bét che lấp mất nửa khuôn mặt. Nhưng Nguyên Phục cũng không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy nàng, đây chẳng phải là nữ tu sĩ lần đầu tiên hắn gặp khi ở Đông Minh Hoàng Thành hay sao? Lúc đấy nàng còn giao đấu với Cẩm Ngân, bây giờ lại đánh nhau với Tống Quân rồi? Nghe bảo nàng ta là người của Lưu Thủy Kiếm Tông đây, tông môn này đệ tử ra ngoài kết thù nhanh như vậy?

Bất quá, hắn với nàng ta ơn không có thù cũng chẳng không. Nguyên Phục cũng chả muốn tự dưng bị liên lụy tới, bèn hướng Tống Quân chắp tay làm lễ, rồi nói:

- Cảm tạ sư huynh hỏi thăm, sư đệ vẫn bình thường. Hôm nay đi ngang qua dây không may làm mất hứng của sư huynh, xin sư huynh cứ việc tiếp tục. Sư đệ có việc đi trước, hẹn ngày tái ngộ.

Nói rồi toan đằng không bay đi. Tống Quân phất tay một cái, hơn chục thanh băng kiếm không biết từ khi nào đã chặn lấy đường đi của Nguyên Phục. Chỉ nghe gã cười lạnh rồi nói:

- Sư đệ gấp gáp làm gì? Phải chăng có gì giấu diếm?

Nói rồi lấy huy chương ra, giơ lên hướng về Nguyên Phục. Chỉ thấy tấm huy chương phát ánh sáng lấp lóe, gã cười khẩy một cái, nói:

- Ồ quả nhiên, sư đệ thấy ta liền muốn đi. Chẳng phải là vì có huy chương trên người à?

Nguyên Phục cười lành đáp:

- Sư đệ may mắn mà thôi.

Tống Quân lạnh nhạt nói:

- Nếu đã có huy chương, sao không dâng lên cho ta? Phải chăng Thiên Ma Cốc các ngươi muốn lật lọng, phá bỏ hợp tác cùng Thánh Giáo?

Dâng? Sao không nói là cướp đi luôn cho nhanh? Tuy trong lòng chửi rủa thậm tệ, nhưng Nguyên Phục vẫn cố nén giận, làm lành nói:

- Sư huynh nói đùa, huy chương này là sư đệ mất công lắm mới dành được. Xin sư huynh niệm tình Ma Đạo tứ môn mà lưu cho sư đệ một con đường đi.

Lời vừa dứt, Nguyên Phục đã thấy trong mắt đối phương nổi lên sát khí lành lạnh, quả nhiên chuyện này không thương lượng được rồi. Ngay lập tức hắn lấy trường thương ra thủ thế, nói lớn:

- Sư huynh đã không niệm tình, chớ trách sư đệ vô lễ.

Tống Quân cười khẩy, hừ nhẹ nói:

- Thân phận thấp hèn mà cũng đòi vô lễ với ta?

Nói rồi hai tay bấm pháp chú nhanh như điện, trong hư không hiện lên vô số băng kiếm kích xạ mà bắn đi cực mau.

Nguyên Phục mặc dù thắng Tống Quân một trận ở phủ Tam Hoàng tử, nhưng hắn lại không dám khinh thường. Đây là thực chiến, chứ không phải đánh thăm dò. Môi trường xung quanh lạnh giá, chính là thích hợp cho người sử thuật pháp băng hệ như Tống Quân.

Hắn nắm chặt cán thương, dùng lực lắc một cái, cả cây trường thương phảng phất như sống lại, giống như độc mãng xuất động, một cái quét ngang phạt dọc. Chỉ trong chớp mắt, không biết hắn đã đánh ra bao nhiêu đường. Thương ảnh l*иg lộn giữa vùng tuyết trắng, tựa như phong sát, lại lấp lóe tựa kiếm quang. Giây lát băng kiếm đυ.ng vào thương ảnh đều bị bắn văng tung tóe, rơi lả tả xuống đất.

Nguyên Phục chớp thời cơ đối phương không kịp sử thuật pháp tiếp theo, muốn bắt Tống Quân phải cận chiến với mình. Nghĩ thế, hắn toan nhảy lên áp sát, nào ngờ thân hình vừa di chuyển giống như sa vào vũng lầy. Mọi cử động trở nên chậm chạp dị thường.

Tống Quân cười lớn, quát:

- Băng Phong Đồ Đằng Trận này của ta thế nào hả? Từ lúc thua ngươi lần kia, ta mài công tìm tòi, cuối cùng cũng tìm được cách khắc chế các ngươi Luyện Thể tu. Thiên thời, địa lợi đều thuộc về ta. Ngươi có chắp cánh cũng không thoát được!

Nguyên Phục chỉ cảm thấy không gian xung quanh như phong bế, ý thức vẫn như cũ nhưng hành động thì chậm như rùa. Hiển nhiên đây không phải huyễn trận gì, khả năng cao là Tống Quân dùng một loạt phương pháp nào đó khiến không gian bị ngưng đọng mà thôi. Chỉ có điều, cho dù là loại phương pháp nào đi chăng nữa hắn cũng không có cách giải. Bởi kiến thức hẹp a!

Nghĩ mà xem, một kẻ mới nhập giới tu tiên chưa được bao lâu. Mặc dù vớ được công pháp luyện thể, giúp tu vi sánh vai Kết Đan, nhưng kiến thức trong đầu về tu luyện cũng mới chỉ so trúc cơ không mấy. Thủ đoạn đấu pháp cũng là từ võ lâm phàm giới mang lên. Bây giờ gặp trận pháp kiểu này không biết cách phá giải là chuyện bình thường.

Bất quá, Nguyên Phục cũng không hoảng loạn, ánh mắt chăm chú nhìn xem Tống Quân, cười nhạt nói:

- Sư huynh có thiên thời địa lợi, nhưng sư đệ lại có nhân hoà! Thường nói: Nhân định thắng thiên. Sư huynh thân là đệ tử Thiên Sinh Giáo, coi thiên sinh vạn vật, duy nhân tối linh, mà không biết tới điều này?

Tiếng nói vừa dứt, một đạo ánh kiếm lóe lên bay thẳng tới mặt Tống Quân, người đánh ra chiêu này chính là nữ kiếm tu. Tống Quân theo bản năng vung tay đánh ngược lại một chưởng. Trên không trung bỗng dưng xuất hiện một bàn tay khổng lồ, lăng không chộp lấy đạo kiếm quang kia rồi bóp nát. Thanh thế còn chưa dừng lại ở đó, cự chưởng được đà phóng tới nữ kiếm tu nọ.

Nữ kiếm tu thương thế trên người đã nặng, đánh ra một kích này cũng đã cố hết sức rồi. Mắt thấy đã là tránh cũng không thể tránh, nàng vốn cho là mình lần này khó thoát một kiếp, chợt cảm thấy bả vai trầm xuống, như có vật gì túm lấy. Giây lát cự chưởng sắp chạm tới, nàng bị một người kéo ngược về sau.

Nghe “Bùm!” một tiếng lớn. Khi khói bụi tản đi hết, xuất hiện ở đấy chính là Nguyên Phục. Trên tay hắn còn đang bế cái kia nữ kiếm tu.

Tống Quân sắc mặt khẽ biến, ánh mắt dời qua xem trận pháp, rồi lại nhìn về phía hai người, gằn giọng hỏi:

- Ngươi làm sao thoát được Băng Phong Đồ Đằng Trận?



Trước đó mấy phút thời gian.

Nguyên Phục từ lúc bị đạn lạc làm lộ vị trí, đến khi nhìn thấy người trước mặt là Tống Quân. Trong lòng đã sớm đánh một tiếng không ổn. Ma Đạo xưa nay thù dai ai ai cũng biết, mặc dù hắn cùng với Tống Quân đều là Ma Đạo một phương. Nhưng trời mới biết được gã ta có để bụng chuyện lúc trước thua dưới tay hắn hay không?

Ngay tại lúc ấy, Nguyên Phục đã truyền âm nhập mật với nữ tu kiếm đạo kia. Ý đồ cùng nàng liên thủ chống lại Tống Quân. Âu cũng là để đề phòng đó vậy.

Nào ngờ, nữ kiếm tu kia quá quật cường. Thà chết cũng không chịu liên thủ với hắn. Lý do là vì hắn cũng là đệ tử Ma Đạo.

Nguyên Phục phải dùng tài uốn ba tấc lưỡi, tìm đủ lý do thuyết phục. Trên hết, hắn phải tiết lộ thân phận thật của mình, cũng như kể ra chuyện lần đầu hai người gặp mặt. Cùng với đó thề thốt là mình chưa hề làm chuyện ác bao giờ. Lúc này nàng ta mới gật đầu đồng ý.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Tống Quân chưa vội gϊếŧ nữ kiếm tu mà đã hướng tới hắn tìm rắc rối rồi.

Nhân lúc mọi sự chú ý của Tống Quân đều dồn về hắn, nữ kiếm tu đã ăn chút đan dược hồi phục linh lực. Đợi có sơ hở liền một kiếm đánh tới, đồng thời cùng lúc nàng ta sử phi kiếm phá vỡ mắt trận Băng Phong Đồ Đằng.

Như thế mới kịp thời giải vây cho Nguyên Phục, cũng vì thế mà linh lực toàn thân cạn kiệt. Tưởng chừng như sắp chết tới nơi, may thay Nguyên Phục không lật lọng giao ước, nhanh tay cứu nàng một mạng.