Hệ Thống Này, Ta Không Cần!

Chương 40: Âm Mưu Lớn.

Hệ thống này, ta không cần!



Chưa tìm được Ngũ Hòe, cũng chưa làm gì được giúp Bát Hoàng Tử tranh Thái Tử vị trí mà đã đào ra đâu một đống rắc rối này rồi?

Cẩn thận suy nghĩ một phen, hắn cảm giác mọi chuyện bắt đầu xâu chuỗi lại với nhau. Tam Hoàng Tử vì tranh đoạt Thái Tử, không từ thủ đoạn mà liên hợp cùng Ma Môn. Còn Vô Cực thế gia kỳ thị Yêu Tộc, lại đúng lúc gặp tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Hai bên không mưu mà hợp, cùng nhau cộng tác bày ra kế sách này, hòng ngư ông thủ lợi.

Ngũ Hòe rất có thể đã phát giác ra chuyện này, bị hai thế lực đuổi gϊếŧ. Cuối cùng đến cả nhà cũng không dám về.

Phát hiện ra âm mưu lớn, Nguyên Phục trong lòng lộp bộp mấy cái. Lần này thì mạng hắn xong thật rồi. Dù gì, cái khăn tay kia cũng là hắn lấy ra. Nếu như Yêu Đế biết chuyện, không băm hắn ra làm thịt kho tương mới là lạ.

Khoan đã…

Nếu như Vô Cực thế gia muốn Yêu Tộc cùng Quỷ Tộc đánh lẫn nhau, ắt hẳn sẽ dùng Thuật Trù Yểm lên người Thanh Vân, hòng vu oan giá họa.

Nếu vậy thì chuyện hắn đưa khăn tay cho Vô Cực Kiếm chắc chắn sẽ không bị lộ.

Chỉ có điều, sợ là Vô Cực thế gia sẽ gϊếŧ người diệt khẩu.

Lúc Vô Cực Kiếm mời hắn về phủ, hiển nhiên là đã có ý định ấy rồi. Nhưng chẳng biết tại sao gã lại bỏ qua dễ dàng như thế.

Thấy Nguyên Phục đọc sách mà mồ hôi đổ ra như tắm, Lý Hiền lấy làm lạ. Lão không thấy trời hôm nay có nóng như thế a… Giây lát sau, Nguyên Phục gấp lại sách, lau mồ hôi trên trán. Lý Hiền bây giờ mới tiến lên nói:

- Một tháng nữa triều đình tổ chức Tuế Nguyên Hội, không biết đại nhân đã có kế sách gì chưa?

Nguyên Phục tâm thần đang bấn loạn, hỏi ngược lại:

- Cái gì Tuế Nguyên Hội?

Lý Hiền vội giải thích:

- Năm xưa khai quốc hoàng đế, tuyển Thái Tử yêu cầu phải đạt đủ ba tiêu chí: Thứ nhất là cách dùng người, thứ hai là chính sách đối nội, thứ ba là đối ngoại. Đến tận bây giờ, cách tuyển chọn ấy vẫn được lưu truyền.

- Tuế Nguyên Hội trên cơ bản mà nói là một cuộc thi, gồm nhiều hạng mục khác nhau. Các vị hoàng tử sẽ cử thuộc cấp của mình tham gia giành lấy huy chương. Mỗi một hạng mục người đứng đầu sẽ được cấp huy chương. Đến cuối cuộc thi, ai có nhiều nhất thì người đó sẽ giành chiến thắng. Đây là thể hiện cách dùng người của các vị Hoàng Tử.

Nguyên Phục nghe hiểu, cái này chẳng phải là thi Olympic? Đơn giản!

Hắn nói:

- Ngươi biết các mục thi đấu là gì không?

Lý Hiền lắc đầu nói:

- Tuế Nguyên Hội mỗi đời hoàng đế sẽ thay đổi. Lần cuối cùng tổ chức là một ngàn tám trăm năm về trước. Tiểu nhân lúc ấy còn chưa được sinh ra.

Tu sĩ mà, tuổi thọ cao hơn người bình thường. Hoàng đế trị vì một ngàn tám trăm năm, khi cảm giác thọ nguyên không còn nhiều sẽ bắt đầu bồi dưỡng thế hệ tiếp theo.

Nguyên Phục nghĩ chắc có hỏi phần đối nội, đối ngoại thi như nào chắc lão già này cũng chẳng biết. Đã thế, hắn đứng dậy rồi bảo:

- Mấy hôm nữa sẽ có ba người của Cẩm Y Vệ tới đây phụ việc. Ngươi cầm ít tiền sửa sang phòng ốc lại chút.

Nói rồi ném cho lão một túi linh thạch. Lý Hiền đón lấy, mở ra xem rồi hớn hở rời đi.

Nhìn bóng lưng Lý Hiền, Nguyên Phục trong lòng không hiểu thở dài một hơi. Sự việc ngày càng đi quá xa so với dự tính. Trước mắt đến xem, hẳn là mình chưa có nguy hiểm gì quá lớn. Nhưng đợi càng lâu thì càng như mũi đao treo trên cổ, có thể chết bất cứ lúc nào.

Hiện tại manh mối Ngũ Hòe đã có, chỉ cần chứng thực mà thôi. Bất quá chứng thực không phải là việc của hắn. Nghĩ thế, Nguyên Phục lấy giấy, viết ra một bức thư gửi cho Cẩm Vân. Ở trong đó viết ra hết suy đoán của mình, Ngũ Hòe có thể không đi quá xa, ngay tại Vũ Yên Các cũng chẳng biết chừng. Thường nói: Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất đó vậy.

Còn việc điều này có đúng hay không Nguyên Phục cũng chẳng quan tâm. Nếu Cẩm Vân có gan điều tra, hắn cũng đành chịu.

Viết xong thư, Nguyên Phục ngón tay gõ cộp cộp trên bàn, nói:

- Ta có bức thư, nhờ các hạ gửi cho Cẩm Vân sư huynh giùm ta.

Bóng đen lại hiện lên, không nói không rằng đón lấy thư rồi lặn đi mất.

Nguyên Phục chắp tay lững thững bước ra sân, ngắm nhìn ánh trăng trời đêm. Trong lòng không hiểu có chút thất thần, từ khi tới cái thế giới này. Hắn cũng chưa từng có thời gian ngắm trăng kiểu này.

Trước cơn bão lớn, bầu trời luôn rất trong xanh. Đại Uy cũng chuẩn bị đón cơn bão lớn.



Thời gian qua đi rất nhanh, mới chớp mắt mà một tháng đã qua đi.

Trong thời gian này, trong Đại Uy cũng không có biến chuyển gì lớn. Xem chừng Vô Cực thế gia chưa thực hiện kế hoạch kia.

Còn riêng chuyện Ngũ Hòe, Cẩm Vân cũng đã cho người điều tra. Quả đúng như Nguyên Phục dự đoán, Ngũ Hòe được Yêu Tộc cứu đi. Bất quá đi đâu còn không biết.

Điều này cũng chẳng trách hắn được, thông tin hắn cho. Còn hành sự lại là Cẩm Vân. Thất bại cũng không thể đổ hết lên đầu hắn được.

Nhưng qua việc ấy, cũng chỉnh lý lại sự tin tưởng của hai người với nhau. Cẩm Vân cũng không còn nghi ngờ cử Ảnh Tộc theo dõi hắn nữa.

Thời gian Tuế Nguyên Hội cũng tới. Trong Đại Uy người người đi lại nô nức hơn bình thường. Các cảnh vệ cũng được sắp xếp chặt chẽ không chỗ hở. Ở trong Thái Bình Phủ, Nguyên Phục cũng có thể nghe được tiếng người cười đùa bên ngoài. Có vẻ như ở thế giới nào, lễ hội luôn luôn được người ta chào đón.

Tuế Nguyên Hội sẽ diễn ra trong vòng ba tháng. Tháng đầu tiên, trong kinh thành trăng đèn kết hoa. Tài tử khắp nơi tụ tập ngâm thơ xướng họa, không khí mười phần hoa mỹ.



Lúc này, Lý Hiền bên ngoài gõ cửa. Nguyên Phục lên tiếng mời vào.

Vừa bước vào đến nơi, Lý Hiền đã dâng lên một quyển trục, nói:

- Đại nhân, đây là thông tin về cuộc thi lần này. Sẽ được tổ chức sau tháng chơi hội đầu tiên.

Nguyên Phục đón lấy quyển trục, giở ra xem.

Cuộc thi lần này tổ chức ở một nơi gọi là Luyện Ngục. Thời gian là hai tháng.

Nguyên Phục vừa xem, liền biết ngay vì sao Tuế Nguyên hội không lập tức diễn ra. Mà phải đợi tới tận một tháng.

Hoá ra, tháng đầu tiên này mục đích chính là cho các vị hoàng tử có thời gian tìm hiểu thông tin các đối thủ.

Mười hai vị hoàng tử, chỉ có thể cử ra tối đa ba thuộc hạ tham dự. Tổng cộng là ba mươi sáu người.

Cái này là rèn luyện tìm hiểu cùng phân tích thông tin tình báo.

Còn về thể lệ thi đấu, các thí sinh sẽ được dịch chuyển tới không gian Luyện Ngục.

Đây là nơi giam giữ tội phạm của Đại Uy hoàng triều. Vì là thế lực trung lập, nên trong Luyện Ngục có giam giữ cả Ma Môn cùng Chính Đạo tu sĩ. Không gian Luyện Ngục là do khai quốc hoàng đế tạo ra. Theo Nguyên Phục suy đoán, phải có tu vi Phản Hư mới có thể tạo dựng không gian.

Phản Hư trên Hoá Thần.

Xem chừng Đại Uy thế lực so với cửu đại tông phái cũng không phải dạng đơn giản gì.

Lại coi tiếp, trong luyện ngục có mười hai toà tháp. Gọi là Ngục Tháp. Ở chính giữa Luyện Ngục lại có một toà Hoả Vân Đài.

Mỗi Ngục Tháp giam giữ một tu sĩ Nguyên Anh. Nhiệm vụ của người tham gia là từ trong tay tu sĩ kia đoạt được một tấm huy chương.

Bất quá, đoạt ở đây cũng không phải là dùng vũ lực để đoạt.

Cứ cách một khoảng thời gian, không gian Luyện Ngục sẽ dần dần thu hẹp. Ở ngoài vòng thu kẹp kia, linh khí sẽ bị rút đi. Môi trường trở nên bất lợi đối với tu sĩ, càng ở lâu càng mau chết.

Nhiệm vụ của bọn họ là đoạt được càng nhiều tấm huy chương càng tốt, thời gian kết thúc thì tụ tập về giữa trung tâm Hỏa Vân Đài. Mặt khác, tranh đấu đoạt huy chương giữa các thí sinh là không hạn chế.

Nguyên Phục đọc xong một lượt, càng mẹ nó cảm thấy quái.

Đây chẳng phải là thể thức sinh tồn Battle Royale phiên bản tu tiên giới? Khác mỗi cái thay vì gϊếŧ nhau loot đồ, thì đây lại tranh nhau huy chương.

Tưởng đâu là thi Olympic đơn giản?

Mẹ nó! Thằng nào nghĩ ra cái trò này chẳng lẽ cũng là người xuyên không giống hắn?

Thấy vẻ mặt Nguyên Phục trở nên đặc sắc, Lý Hiền trong lòng bất an càng tăng, vội hỏi:

- Đại nhân có chuyện gì sao?

Nguyên Phục đặt quyển trục lên bàn, xoa thái dương rồi hỏi:

- Ai nghĩ ra trò này?

Lý Hiền ngẩn ra, đáp:

- Cái này tiểu nhân làm sao biết được? Lệnh cấp trên truyền tới, tiểu nhân chỉ là tiếp lấy rồi đưa cho ngài xem mà thôi.

Nguyên Phục thở dài, quả là éo trông chờ gì được vào cái quản gia gà mờ này. Bèn hỏi:

- Hoàng tử thế nào rồi?

Lý Hiền nói:

- Thương thế đã khôi phục, nhưng cánh tay vẫn chưa liền lại được. Phải chăng có thần dược thì may ra, nếu không chấp nhận sống một đời mất một cánh tay mà thôi.

Nguyên Phục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lại nói:

- Truyền cho ba người kia vào.

Lý Hiền tuân mệnh, lui ra. Lát sau lại thấy có ba người khác đi vào.

Ba người này phục sức Cẩm Y Vệ, là thuộc hạ do Lý Hoàn cử đến. Toàn bộ đều là một dạng nửa nạc nửa mỡ (Thái Giám).

Ba người bước vào làm lễ trước sau đủ cả, Nguyên Phục mới phân phó:

- Ba người các ngươi ai am hiểu đấu pháp?

Hai người trong đó bước lên trước, quỳ một chân rồi nói:

- Bọn thuộc hạ từng trên chiến trường lăn lộn một khoảng thời gian. Tuy tài nghệ không có là bao, nhưng cũng am hiểu thuật gϊếŧ người.

Nguyên Phục ngó tới, người bên phải gọi Quang Nguyên, người bên trái gọi Thái Huy. Hắn ném quyển trục kia cho hai người đọc rồi hỏi:

-Hai người các ngươi có hay không muốn cùng ta tham gia chuyến này?

Hai người không do dự mà gật đầu đồng ý.

Nguyên Phục lại hướng người còn lại, nói:

- Còn ngươi, tranh thủ trong vòng một tháng. Tìm hiểu xem các vị hoàng tử còn lại dưới trướng thuộc hạ. Xem tình hình như thế nào!

Mấy người bàn bạc xong xuôi rồi cũng tảnđi hết. Chỉ còn lại Nguyên Phục ngồi trầm tư trong phòng.

Qua được một lúc, một bóng đen từ trong bóng tối lù lù hiện ra.

Nguyên Phục bật cười, nói:

- Ngươi lần sau đến, có thể hay không đi từ cửa chính vào?

Bóng đen lầm lỳ không đáp, Nguyên Phục cũng mất hứng trêu đùa.

Chỉ nghe, gã ta ồm ồm nói:

- Thông tin ngươi đưa rất chính xác. Vô Cực thế gia muốn động thủ với Thanh Vân. Kéo Yêu Tộc vào cuộc, giấy nên Tam tộc đại chiến.

Đúng thế, trong khoảng thời gian này hắn đã chỉ điểm thông tin này cho Cẩm Vân. Mục đích cũng không có gì lớn, bán tình báo lấy niềm tin mà thôi. Quả nhiên toàn bộ suy đoán của hắn là đúng.

Ài! Chết tiệt, cái trí thông minh chết tiệt này!

Nguyên Phục cố nén xúc động trong lòng, hỏi lại:

- Ma Cốc có dự định gì không?

Bóng đen nói:

- Chủ nhân đã báo lên trên. Ma Cốc có lệnh, ngươi bằng mọi giá phải cản chuyện này lại.

Nguyên Phục: “Sao tự nhiên lại dây vào ta rồi?”

Thấy hắn như vậy, bóng đen bèn giải thích:

- Nếu như Yêu Tộc tham chiến, Đại Uy ắt lấy lại được lãnh địa đã mất mà ít tốn công sức. Như thế Ma Cốc không có lợi lộc gì. Trái lại, nếu như Yêu Tộc tiếp tục làm ngơ, khi đó Đại Uy phải nhờ đến sức của Cửu Đại Tông Môn. Ma Cốc chúng ta cũng có thể từ đó kiếm chác được đôi chút.

Nói rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng Nguyên Phục, nói tiếp:

-Đây là ý của cấp trên, đương nhiên cũng không cần ngươi đi liều mạng ngăn cản. Chỉ cần cố hết sức là được.

Mẹ, cái này Ảnh Tộc là một đoàn bóng đen thù lù, hắn không nhìn được biểu cảm đối phương là gì. Nguyên Phục xoa xoa thái dương, thở dài nói:

- Được rồi, được rồi, chuyện này ta sẽ xem xét. Nhưng không dám hứa chắc là có thể hoàn thành.

Bóng đen nói:

- Cốc chủ có nói, nếu như ngươi làm được. Cốc chủ sẽ mời thái thượng trưởng lão hạ sơn, thay ngươi giải nguyền Thất Tình Hỗn Nguyên Tán.

Nguyên Phục trong bụng vừa mừng vừa sợ, cái này là đánh vào yếu điểm của hắn a. Từ lúc dính Thất Tình Hỗn Nguyên Tán, hắn chưa ngừng tìm cách phá giải. Cốc chủ chơi đòn tâm lý cũng thật ghê gớm! Kiểu này hắn muốn từ chối cũng không được.

Nghĩ thế, hắn bèn nói:

- Được, ta sẽ cố hết sức.

Bóng đen không đáp, chỉ gật đầu một cái rồi chìm sâu vào bóng râm.

Nguyên Phục ý chí chiến đấu lại lần nữa sôi sùng sục, chạy thẳng đi tìm Lý Hiền, hô lớn:

- Lão quản gia đâu, đi với ta Vũ Yên Các một chuyến!

Lý Hiền: “???”