Hệ thống này, ta không cần!
—
Vừa ra khỏi cửa Công Minh Phủ, quần áo trên người Cẩm Vân từ màu đỏ huyết, bất chợt biến thành màu tím. Dù sao, gã mặc nguyên một bộ huyết y dạo phố sẽ khiến người khác chú ý. Nguyên Phục cũng không để tâm lắm, trong bụng hắn bây giờ còn đang suy tính nên chạy hay là ở lại.
Đang lơ mơ, thì không biết từ khi nào mà Cẩm Vân đã dẫn hắn tới một ngõ hẻm gần đấy, bàn tay y vung lên tạo thành kết giới không lớn, nhưng cũng đủ bao bọc cả hai lại. Lúc này, Cẩm Vân mới nói:
- Nơi đây ta đã bố trí cách âm kết giới, không sợ kẻ khác nghe lén. Sư đệ cứ thoải mái, không cần gò bó như thế.
Nguyên Phục giật mình tỉnh hồn, đối phương vừa rồi sử một loại thủ đoạn nào đó khiến tâm thần hắn lơ là mất cảnh giác. Quả nhiên Ma Đạo cự phách, ám toán người thứ hai không ai dám nhận thứ nhất. Hắn nuốt ngụm nước bọt, cười lành đáp:
- Sư đệ lần đầu tới Đại Uy nên còn lạ nước lạ cái, chưa kịp làm quen. Mong Cẩm sư huynh thông cảm.
Cẩm Vân bật cười, nói:
- Lạ nước lạ cái mà dám ngang nhiên đột nhập phủ của tam hoàng tử. Lá gan sư đệ không khỏi quá lớn một điểm?
Nguyên Phục sượng trân, gãi đầu không biết phải đáp ra làm sao. Cẩm Vân chợt hỏi:
- Sư đệ không thắc mắc vì sao sư huynh lại nhận biết ngươi hay sao?
Nguyên Phục cẩn trọng đáp:
- Nhìn vào binh khí, cộng thêm công pháp tu hành. Nếu chú ý quan sát, chắc hẳn rất dễ dàng nhận biết.
Cẩm Vân hai mắt nheo lại, nói:
- Quả nhiên thông tuệ. Nếu đã như vậy rồi, sư đệ còn không giải thích chuyện gϊếŧ tên gián điệp kia cho ta nghe?
Nguyên Phục chỉ cảm thấy mục quang y sắc lẹm như dao, trong bụng không khỏi sợ hãi. Chẳng lẽ y cấu kết với tam hoàng tử thực có mưu đồ gì khác?
Nhưng mình lỡ chọn bát hoàng tử rồi, lẽ nào bây giờ lại đổi ý? Như thế nhị đệ của hắn liền không có! Hắn cũng không trông mong gì Cẩm Vân có thể phá bỏ lời nguyền này, không phải Hoá Thần không thể giải. Đấy cũng không phải nói đùa.
Nghĩ thế, hắn không vội đáp ngay, mà lựa chọn một trong những phương thức của nghệ thuật giao tiếp: Đánh lạc hướng!
Trình Ngọc vốn không phải người của Thiên Ma Cốc, hơn nữa tính tình Huyết Đạo nhất mạch người đều tôn sùng kẻ mạnh. Nguyên Phục đánh cược rằng, Cẩm Vân cũng không để bụng chuyện này quá. Hắn vội chỉnh lại tư thế, khoé môi cười nhẹ, hỏi ngược lại:
- Khoan đã nói chuyện đấy, không biết sư huynh thấy tam hoàng tử là người như thế nào?
Nghệ thuật giao tiếp lúc này được hắn thi triển ra cực kỳ tinh ý, dời chủ đề nói chuyện sang một hướng khác. Quả nhiên, Cẩm Vân nghe xong thì giật mình, mặc dù không hiểu ý, nhưng vẫn nói:
- Người này dã tâm rất lớn, vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Cứ coi như chuyện thông đồng với Thiên Sinh giáo đó là biết. Bất quá, y lòng dạ nhỏ hẹp, thấy lợi trước mắt mà không để ý được đường dài, khó thành đại sự.
Mặc dù chung là Ma Đạo, nhưng nhận xét của Cẩm Vân lại cực kỳ khách quan. Nguyên Phục khẽ cười, hỏi:
- Ma Cốc cùng tam hoàng tử hợp tác là vì cái gì?
Cẩm Vân không do dự, đáp ngay:
- Thiên Ma Cốc chúng ta không quan niệm như tông phái khác. Sỡ dĩ lội vũng nước đυ.c này, mưu cầu cũng chỉ là tài nguyên cùng nhân lực mà thôi. Còn Thiên Sinh giáo lý niệm cùng Đại Uy đối lập, nếu lần này tam hoàng tử thượng vị, hắn hứa sẽ vì Thiên Sinh giáo trở thành quốc giáo, đuổi gϊếŧ hết thảy dị loại.
Hoá ra là thế, xem chừng Thiên Ma Cốc vẫn chưa dấn thân quá sâu vào tràng tranh đấu này. Hắn vẫn còn cơ hội lật bàn.
Nghĩ thế, Nguyên Phục bây giờ mới giải thích:
- Không giấu gì sư huynh, sư đệ tới đây lần này. Lựa chọn người phò tá, chính là bát hoàng tử Lý Công Thăng. Trình Ngọc nữ nhân kia, cũng chính là sư đệ gϊếŧ, vì lấy được tín nhiệm.
Cẩm Vân nghe xong không khỏi nhíu mày, nói:
- Bát hoàng tử? Tên hoàn khố kia có gì nổi trội mà lọt vào mắt xanh sư đệ?
Nguyên Phục nói:
- Cổ nhân có câu: “Thuận thủ khiên dương”. Tức là: Thuận tay bắt dê, phải tranh thủ nắm lấy cơ hội nằm trong tầm tay. Bát hoàng tử thế lực yếu nhất trong mười hai người, tâm kế nhỏ, dễ dàng mưu lợi. Nếu như chúng ta giúp đỡ hắn ngồi lên thái tử vị trí, tài nguyên, nhân lực sau này mặc chúng ta bài bố. Còn như tam hoàng tử dã tâm lớn, lòng dạ lại nhỏ. Tiếu lý tàng đao, đợi gã đủ lông đủ cánh, sợ lại cắn ngược chúng ta một cái. Đến lúc đó, muốn hối cũng chẳng kịp.
Không thể không thừa nhận, lời nói của hắn rất có sức thuyết phục. Đầu tiên là trích cổ thoại, sau đến là so sánh, cuối cùng mới nêu hậu quả. Cẩm Ngân mặc dù không hiểu câu “Thuận thủ khiên dương” ý tứ là gì, bất quá nghe xong cũng thấy xuôi tai, bèn gật gù nói:
- Cốc chủ nói Nguyên sư đệ tài Thần Toán, có thể tính toán mọi chuyện như thần. Sư huynh vốn không tin, nhưng hiện tại nhìn lại quả nhiên chẳng sai. Bất quá…
Nói tới đây y dừng một lúc, ánh mắt hững hờ liếc qua, mãi lâu sau mới nói tiếp:
- Chuyện gián điệp kia không thể để đó mà không lý tới… Năm xưa Ngũ Hoè gϊếŧ chúng ta Ma Cốc ba vị truyền nhân. Trong đó có hai người của Huyết Đạo, thù này bất cộng đái thiên. Nàng ta tuy là gián điệp của Thiên Sinh Giáo. Nhưng Ma Cốc cũng cần tới thông tin Ngũ Hoè cái chết là thật hay giả…
Nguyên Phục rùng mình, mẹ nó còn có chuyện này?! Ngũ Hoè kia cũng thật là cái hung nhân.
Tuy trong bụng chửi rủa ngàn lần, nhưng bên ngoài hắn vẫn bình tĩnh hỏi:
- Trình Ngọc đã điều tra được bao lâu?
Cẩm Vân bấm ngón tay tính toán, lát sau đáp:
- Gần hai năm.
Hai năm? Mẹ nó điều tra một người sống hay chết mà mất tận hai năm? Ngươi không nói đùa?
Nguyên Phục biết chuyện này quả thực khó, nhưng nếu không có câu trả lời thích đáng. Cẩm Vân có đầy đủ lý do làm thịt hắn tại đây luôn. Đối phương ngay từ đầu đã gài bẫy mình rồi, chỉ đợi cá lọt lưới.
Chẳng lẽ là vì báo thù cho Cẩm Thạch kia ở Kiều Gia trang?
Mặc dù Nguyên Phục không sợ solo 1 vs 1 với Cẩm Vân. Nhưng ai mà biết được, sau này Ma Cốc lại tới hai, ba cái như Cẩm Vân nữa thì sao?
Nghĩ thế, hắn cắn răng nói:
- Sư đệ tuy bất tài, nhưng nguyện nhận nhiệm vụ này. Đảm bảo trong vòng một năm tìm được Ngũ Hoè tung tích.
Cẩm Vân lắc đầu nói:
- Một năm quá dài, nhiều nhất chỉ có năm tháng.
Năm tháng? Hai năm còn không ra kết quả, mà chỉ cho ta có năm tháng điều tra?
Nói rồi không để hắn kịp đáp, đã vỗ vai bảo:
- Ta tin tài nghệ sư đệ, chỉ chừng ấy thời gian có thể tra ra kết quả. Cốc chủ phái ta tới đây, có hai việc. Thứ nhất là liên hợp cùng Thiên Sinh giáo, đánh sâu vào nội bộ Đại Uy hoàng triều. Thứ hai, chính là chuyển lời tới Nguyên sư đệ. Chuyện ở Kiều gia trang Cốc chủ đã biết, sư đệ không cần vì thế mà lo lắng. Chỉ cần kế hoạch lần này thành công, Ma Đạo Lục Mạch không một ai dám đυ.ng tới ngươi.
Dứt lời, Cẩm Vân lấy trong ngực ra một túi trữ vật, lại nói tiếp:
- Trong này có ít tài nguyên tu hành, là Cốc chủ thưởng riêng cho sư đệ. Hãy cẩn thận giữ lấy. Kế hoạch lần này lấy sư đệ làm chủ đạo, chúng ta chỉ đứng ngoài trợ giúp.
Nguyên Phục đến nước này cũng không chối từ được nữa, ý tứ của Cẩm Vân rất rõ ràng. Thuận theo có thưởng, trái lời bất tuân thì Ma Cốc chặt ngươi. Đơn giản mà dễ hiểu. Hắn trong bụng thở dài, quả nhiên thoát khỏi nhất thời chứ không tránh được một kiếp, đành phải cẩn thận cất túi trữ vật sang một bên, hỏi:
- Không biết chuyện tam hoàng tử xử lý thế nào?
Cẩm Vân cười khẩy, nói:
- Nếu đã lựa chọn bát hoàng tử, cứ theo như kế hoạch của sư đệ mà làm. Bên tam hoàng tử cứ mặc kệ. Suy cho cùng, Tống Quân lý niệm làm việc so với chúng ta khác nhau, mưu cầu cũng khác nhau. Không thể ngồi chung bàn đàm phán, cái gọi là: “Đạo bất đồng, tương bất vi mưu”, chính là ý đó vậy!
Nguyên Phục cả mừng, lạy tạ rồi nói:
- Sư đệ sẽ cố gắng hết sức, không phụ kỳ vọng của Cốc chủ và sư huynh.
Cẩm Vân gật đầu coi như đáp, đoạn lại bảo:
- À phải rồi, một tháng nữa Đại Uy hoàng triều có tổ chức một lần Tuế Nguyên Hội. Mười hai vị hoàng tử đều phải tham gia, đến lúc đó sư đệ hãy trổ tài chắc hẳn lấy được lòng tin của bát hoàng tử.
Nguyên Phục còn chưa biết Tuế Nguyên Hội là cái mống gì, cũng lười nhác đi hỏi. Đoạn cẩn thận thi lễ rồi xin phép rời đi.
Nhìn bóng lưng Nguyên Phục dần rời xa, Cẩm Vân bất chợt hướng về bên phải, nói:
- Theo dõi hắn. Nếu như có hành động gì bất thường, nhớ báo lại cho ta biết.
Trong bóng tối, một thân ảnh đen thù lù bỗng dưng hiện ra, trầm giọng đáp:
- Rõ!
Dứt lời, thân hình ấy hóa thành một đạo bóng đen, lần theo bóng râm của các toà nhà mà tiếp cận tới. Giây lát tới gần, bóng đen nhanh như cắt nhập vào bóng của Nguyên Phục, hoà thành một thể.
Nguyên Phục đang đi, chợt cảm thấy sau gáy lạnh buốt, toàn thân rùng mình một cái. Hắn bất giác ngoảnh lại sau xem xét, nhưng phía sau một mảnh trống trơn, không hề có người qua lại.
—
Nguyên Phục rất nhanh đã quay lại Thái Bình phủ.
Đại Uy hoàng triều, mỗi vị hoàng tử đều được ban cho một tòa phủ đệ. Năm bát hoàng tử chào đời, chính là ngày đại xá hằng năm, nên hoàng đế lấy Thái Bình đặt làm tên phủ. Chính là cầu cho đất nước được yên bình, không ngừng vươn lên, gọi tên là Công Thăng.
Bất quá, Lý Công Thăng chí lớn nhưng mưu không thành, lòng rộng nhưng thế yếu. Bị các hoàng huynh, hoàng đệ chèn ép, cuối cùng không còn cách nào khác mới phải giả dạng làm một tên hoàn khố. Vì muốn thoát khỏi tràng tranh đấu này.
Nhưng ngày hôm nay, Lý Công Thăng gặp được chân lý mới. Nguyên Phục dạy cho hắn biết rằng, cuộc sống này không tiến tắc thối, một đời không thể mãi mãi hèn. Vậy nên, hắn quyết làm một trận thật lớn, để cho các hoàng huynh, hoàng đệ mình biết rằng.
Ta, Lý Công Thăng không phải là một tên phế vật!
Quả thật là làm lớn, mất một tay công thêm đầu lưỡi. Tu sĩ tuy có thể gãy chi trùng sinh cũng là có giới hạn. Mới chỉ tu vi Trúc Cơ kỳ như gã, đầu lưỡi có thể mọc lại nhưng gãy tay muốn liền là điều không tưởng. Đổi một cánh tay, lấy lại nhận thức của dân chúng Đại Uy về mình, Lý Công Thăng cảm thấy đáng giá.
Nhưng hắn vốn hiểu sai ý tứ của Nguyên Phục a…
Nguyên Phục vừa bước chân đến cổng, chợt thấy dưới nền có vệt máu, không khỏi nhíu mày.
Có kẻ đột nhập?
Nghĩ thế, trường thương từ trong túi trữ vật bị hắn kéo ra, bước chân cẩn thận đi vào trong. Bất chợt, thấy Lý Hiền hớt hải chạy loạn bên trong. Hắn kéo gã quản gia này lại, trầm giọng hỏi:
- Có kẻ nào đột nhập à? Sao trên nền gạch lại có vệt máu?
Lý Hiền bị kéo lại giật thốt, khi nhìn lại thấy là Nguyên Phục mới thở phào một hơi, nói:
- Đại nhân đi vào trong là biết.
Nói rồi dẫn Nguyên Phục vào phòng bát hoàng tử.
Chỉ thấy bên trong, Lý Công Thăng nằm oải trên giường, phía dưới còn có một chậu nước đỏ thẫm. Mặt mũi trắng bệch, khoé môi còn lưu lại vệt máu, cánh tay trái cụt ngủn cũng không biết đã biến mất từ bao giờ.
Từ miệng vết thương tuy đã được băng bó cầm máu, nhưng mơ hồ có thể nhận ra được. Cánh tay trái của Lý Công Thăng chính là bị người khác sinh sinh bẻ gãy.
Hizz… đối phương cũng thật ác độc.
Nguyên Phục thấy cảnh tượng này, hai mắt trợn lên, giận quát:
- Là kẻ nào? Là kẻ nào dám ám toán điện hạ!?
Lý Hiền: “???”
Lý Công Thăng: “???”