Hệ thống này, ta không cần!
—
Hành động của Lý Công Thăng khiến ai nấy xung quanh đều kinh hãi. Bọn họ vừa thấy cái gì đây? Hoàn khố công tử, ác thiếu Lý Công Thăng cứ vậy mà quỳ rồi? Lại hướng Ngũ gia quỳ?
Chỉ thấy, Lý Công Thăng quỳ xuống, dập đầu nói lớn:
- Ta Lý Công Thăng, vì Đại Uy bát hoàng tử. Hôm nay quỳ ở đây, chính là vì nhận tội.
Nhận tội?
Bát hoàng tử tự nhận tội?
Thiên a… Tin tức lớn!
Đám người vây quanh bắt đầu nghị luận xôn xao, dường như không ai tin vào mắt mình.
Từ lâu, hình tượng bát hoàng tử trong mắt bọn họ là kẻ ăn không ngồi rồi. Ngày thanh lâu, tối cờ bạc, tính háo sắc… chuyên ức hϊếp phụ nữ đàng hoàng, tiêu biểu nhất Bạch Yến. Vậy mà hôm nay, Lý Công Thăng tính tình biến chuyển rồi?
Nguyên Phục nấp trên nóc nhà gần đấy cũng ngẩn ra. Ý của ta, hung không phải là thế này hung! Ngài nghe không hiểu hay cố tình không hiểu?
Đúng thế, từ lúc Lý Công Thăng bước ra khỏi cửa, Nguyên Phục đã âm thầm theo sau.
Bất quá, ý hắn hung ở đây không phải là kiểu này hung. Dùng uy đe doạ, lấy bức lợi dụ, không để chuyện này từ bé xé ra to. Ngài là hoàn khố a, phải diễn đúng hoàn khố phản diện một điểm. Ngài làm như thế này, kẻ địch dù ngu đi chăng nữa, cũng sẽ phát hiện từ trước đến nay, ngài hoàn khố thân phận đều là trang đi lên.
Cổ nhân nói: “Một con hổ không đáng sợ, đáng sợ là hổ nhưng đội lốt heo!”. Lý Công Thăng tâm tính cứng cỏi, biết nhẫn nhục chịu đựng, không phải người có chí lớn thì không làm được. Nếu để kẻ địch phát hiện ra điều này, tất cả những gì Lý Công Thăng làm từ trước đến giờ đều là uổng công.
Quả nhiên, không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.
Chuyện đến nước này, dù hắn có lên can ngăn cũng không có tác dụng gì. Chuyện hiện tại nên làm, chính là điều ra xem kẻ nào sẽ nhắm tới bát hoàng tử.
Ánh mắt Nguyên Phục dời chú ý tới đám đông vây xem. Từ trong đó, hắn phát hiện thân ảnh một người mặc đồ trùm. Gã kia vừa thấy Lý Công Thăng quỳ xuống nhận lỗi, ngay lập tức quay người rời khỏi. Nguyên Phục không chần chừ, bí ẩn theo dõi phía sau.
—
Đây lại nói về Lý Công Thăng quỳ trước cửa Ngũ Gia nhận tội. Hai tên hộ vệ ngẩn tò te, không biết phải xử lý ra làm sao. Một tên vội chạy vào báo cho Bạch Yến được biết.
Lát sau, Ngũ Gia người người nhốn nháo, từ sau cánh cửa, Bạch Yến vận một bộ tuyết y chậm rãi bước ra. Ánh mắt nàng hiếu kỳ đánh giá người đang quỳ trước mặt, chính là Bát hoàng tử Lý Công Thăng.
Đúng như lời, Bạch Yến không phải nữ nhân ngốc, nàng đã sớm phát hiện ra tỳ nữ bên cạnh mình là một tên gián điệp. Không dám ra tay diệt trừ, vì là sợ đả thảo kinh xà cũng như sợ thế lực đứng sau ám toán. Lý Công Thăng nhiều lần trêu ghẹo, nhưng Bạch Yến ẩn ẩn phát hiện mục tiêu nhắm đến không phải là mình. Mãi tới hôm nay, mọi chuyện mới dần hé lộ.
Bất quá, bát hoàng tử giả trang lâu như thế, tại sao hôm nay lại chợt manh động, để lộ ra cho người ngoài xem? Thái Tử chi tranh, nguy hiểm khó dò, nếu địch đứng sau lưng phát hiện ra kẻ mà mình luôn xem thường lại có bộ mặt khác như vậy. Chẳng phải chết chắc?
Mặc kệ nàng suy nghĩ như thế nào, chuyện hôm nay đích xác không hề đơn giản. Chỉ thấy, Lý Công Thăng đột nhiên lấy tay phải nắm vào bắp tay trái, nói lớn:
- Vũ nhục liệt sĩ quả phụ. Chính là cánh tay này.
Nói rồi, tay phải đột nhiên phát lực, nghe “Rắc” một tiếng. Cánh tay trái kia đã bị kéo đứt lìa, máu tươi phun ra như suối, để lộ một đoạn xương trắng.
Bạch Yến: “...”
Lý Hiền: “...”
Hizzz, thật hung ác!
Đám người xung quanh thấy cảnh tượng này đều hít sâu một hơi khí lạnh. Cái này cũng quá độc ác điểm?
Lý Công Thăng dường như không cảm thấy đau đớn. Mặc cho máu tươi không ngừng tràn ra, thẫm đỏ cả vạt đất.
Lý Hiền đứng cạnh bên sớm đã ngây người từ lâu. Lão ở bên cạnh bát hoàng tử mấy chục năm, còn chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng hãi hùng như thế bao giờ. Điện hạ bình thường ăn mặc đều có hắn hầu hạ, bị thương cũng chưa bị bao giờ. Nhưng hiện tại thì sao? Tự mình bẻ gãy tay trái, vậy mà mắt còn không nháy một cái.
Người ngoài không hiểu, nhưng Lý Hiền hắn hiểu. Điện hạ chịu bao tủi nhục, vì cứu với người khác mà nhẫn nhịn đóng giả hoàn khố. Vì không muốn tham gia đoạt Thái Tử vị trí, không những không tu luyện mà ngày đêm cờ bạc thanh lâu, khiến các hoàng tử khác bỏ lòng nghi kỵ.
Lý Hiền hai mắt ứa lệ.
Rốt cuộc Điện Hạ ngài đã chịu đối diện sự thật. Lão nửa cười nửa khóc, chỉ dám đứng đấy nhìn không tiến lên can ngăn, hoàng tử đã có lựa chọn. Lão tôn trọng sự lựa chọn đó, bất kể là đúng hay sai.
Chỉ nghe, Lý Công Thăng không biết từ đâu lấy ra một con dao găm, lại nói tiếp:
- Buông lời tục tĩu, xúc phạm phụ nữ đàng hoàng. Chính là cái miệng này!
Dứt lời, đưa dao lên miệng cứa ngang một cái, đầu lưỡi sinh sinh bị cắt xuống.
Không thể không thừa nhận, Lý Công Thăng là một người mạnh mẽ. Mạnh về cả thể chất lẫn tinh thần. Một cánh tay, một đầu lưỡi, cứ như thế mà bị cắt xuống. Thậm chí, mắt gã còn không thèm nháy một cái.
Bạch Yến thở dài, nói:
- Hoàng tử… ngài cớ gì phải khổ như vậy?
Lý Công Thăng mất máu quá nhiều, mặt trắng bệch ra, miệng đã mất lưỡi nên không thể đáp lại được.
Bạch Yến lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Nếu hoàng tử đã chịu nhận tội, chuyện này cứ thế cho qua. Chỉ xin điện hạ sau này không tái phạm nữa.
Lý Công Thăng mừng rỡ, dập đầu lạy tạ lần cuối. Sau cùng mới chịu đứng dậy, nhưng chỉ mới bước được hai bước đã ngã khuỵu xuống. Lý Hiền ở bên vội dìu đỡ, bấm huyệt cầm máu, đút đan dược vào mồm. Lý Công Thăng sắc mặt mới dần trở lại hồng nhuận như thường.
—
Cùng thời điểm đó, Nguyên Phục theo chân kẻ lạ mặt tới trước một tòa biệt phủ. Phía trên cửa đỏ sơn son thϊếp thắm, nguy nga tráng lệ, biển vàng treo đề ba chữ lớn: “Công Minh Phủ”.
Nguyên Phục đọc qua hồ sơ của mười hai vị hoàng tử, liền biết đây là phủ của tam hoàng tử: Lý Công Minh.
Con cá lớn a…
Thầm nhủ một câu, Nguyên Phục rón rén núp một bên, lựa đường lẻn vào. Trước đó còn không quên dùng súc cốt thuật biến đổi khuôn mặt.
Súc cốt thuật là giang hồ võ lâm phàm giới hay sử dụng thủ đoạn. Hắn bây giờ đã đạt đến cảnh giới Khí của Luyện Thể, khi sử thuật này trở nên dễ dàng vô cùng, mặc dù trước đấy không hề học được. Nguyên Phục cũng không dám chắc có thể hay không bị tu sĩ phát hiện, nhưng ổn một điểm cũng không xấu.
Bao quanh tòa biệt phủ không rào cao hầm chông đầy rẫy, tuy nhiên ẩn ẩn lại có khí tức tu sĩ toả ra dò xét. Nguyên Phục tu luyện thể, có thể áp súc khí tức của mình, dễ dàng đột nhập không bị phát hiện. Đám cảnh vệ này tu vi mới chỉ Trúc Cơ, cao lắm là hậu kỳ, thần thức không tài nào dò xét tới. Giây lát, hắn đã theo chân kẻ bí ẩn kia chui vào trong hậu điện, nằm sấp trong bụi cây gần đó quan sát.
Chỉ thấy, giữa hậu điện rộng rãi, ngồi lấy ba người. Trong đó, chính giữa là một người mặc hoàng phục, lưng thắt ngọc đái, đầu đội mũ lân, dáng vẻ bệ vệ mà tràn đầy uy nghiêm.
Ngồi phía trái là một người khác, thân khoác đạo bào màu xanh nhạt, râu dài ngang cổ, đang cầm chén trà nhấp nhẹ mấy ngụm. Bộ dáng ung dung tự tại. Còn bên phải, người này mắt đỏ như máu, mặc một thân huyết bào. Nguyên Phục mới chỉ coi y một cái, hai mắt chợt nhâm nhẩm đau, trong bụng hoảng sợ không dám nhìn nhiều. Vội ngoảnh sang nơi khác.
Vừa lúc người mặc huyết bào kia cũng nhận thấy điều gì, ừm nhẹ một tiếng. Ánh mắt đảo quanh một lượt tìm tòi, mãi sau không phát hiện được gì mới chịu thôi.
“Kẻ này cảnh giác thật ghê gớm!”
Nguyên Phục tự nhủ trong bụng, khí cơ lại lần nữa ẩn giấu tới cực hạn. Chỉ sợ sơ suất sẽ bị người này phát hiện ra. Hai người này mặc dù không tiết lộ tu vi, nhưng hắn có thể cảm nhận được đều không phải dạng gì tốt lành.
Trở về hiện tại, kẻ bí ẩn kia vừa bước vào liền quỳ sụp xuống, kính cẩn tâu:
- Thuộc hạ bái kiến tam hoàng tử, cùng chư vị đại nhân.
Tam hoàng tử Lý Công Minh gật nhẹ đầu, hỏi:
- Có chuyện gì? Chẳng phải ta phái ngươi đi dò xét bát đệ sao? Sao nay lại trở về rồi?
Tên kia vội kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Lý Công Minh mới đầu còn ung dung thản nhiên, nhưng khi nghe xong thì khuôn mặt trầm lại. Lát sau cười ha hả, nói:
- Ta cứ tưởng mười một huynh đệ, chỉ có đại hoàng huynh cũng ngũ đệ mới cần cẩn trọng nhất. Nào ngờ bát đệ cũng là một con hổ a…
Nói rồi ánh mắt gã hướng về hai người kia, hỏi:
- Không biết hai vị nghĩ như thế nào về ta bát đệ?
Người mặc đạo bào thả chén trà cầm trên tay xuống, thản nhiên nói:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm, bát hoàng tử vì giấu tài mà nhẫn nhịn chịu đựng làm một tên hoàn khố, để cho người người chán ghét, thiên hạ phỉ nhổ. Thường nói: Ưng khôn giấu vuốt, người khôn giấu tài. Bát hoàng tử chính là một con hùng ưng đó vậy!
Người mặc huyết bào cũng nói:
- Ngũ Hoè cái chết còn chưa làm rõ, nay lại tới một kẻ minh tri cố muội…
Nói rồi ánh mắt lướt về phía gã mặc đạo bào kia, hỏi:
- Không biết Tống Quân các hạ, đối ứng chuyện này ra làm sao?
Hoá ra, người mặc đạo bào tên là Tống Quân, chỉ nghe gã cười nhẹ rồi đáp:
- Đối sách đương nhiên có, chỉ bất quá… các hạ ngồi nghe đã lâu. Có hay chăng mỏi mệt? Mời vào đây uống tạm chén nước!
Lời vừa dứt, ánh mắt Tống Quân xẹt qua như điện. Bàn tay vẩy nhẹ một cái, chén nước trong tay hất ra. Nước trà hoá thành một đạo thuỷ tiễn, nhắm thẳng chỗ Nguyên Phục ẩn nấp bay tới thiệt lẹ.
Nguyên Phục giật mình hoảng sợ, kẻ này sớm đã phát hiện ra hắn?