Hệ Thống Này, Ta Không Cần!

Chương 30: Ta Không Biết?

Hệ thống này, ta không cần!



Nguyên Phục bế Lý Công Thăng một mạch quay về Thái Bình Phủ. Lại viết một bức thư kể rõ đầu đuôi sự việc, bảo Lý Hiền mang đến Cẩm Y Vệ, dâng cho cấp trên Đẩu Ngưu.

Chuyện hắn gϊếŧ nhầm cái kia tỳ nữ, tuy thân phận không cao, nhưng đồng dạng đều là phạm vào tội gϊếŧ người. Chỉ mong Cẩm Y Vệ bày ra được cái lý do thích đáng nào đó, giúp hắn thoát. Nói về áy náy gϊếŧ lầm người, Nguyên Phục có chút tội lỗi, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Đại Uy tuy luật pháp nhiều là vậy, nhưng là nhắm vào người bình thường. Chỉ cần tu vi hắn vẫn còn, tức là vẫn còn giá trị sử dụng. Nguyên Phục tin tưởng Lý Hoàn sẽ không vì một cái tỳ nữ mà vứt bỏ thuộc hạ.

Lý Hiền cầm được thư, cũng không dây dưa liền đi ngay.

Đợi gã đi rồi, Nguyên Phục bấy giờ mới có thời gian để ý tới bát hoàng tử. Cái này hoàn khố ăn hắn mấy chục đấm, đi nguyên hàm răng, một miệng đầy máu. Nguyên Phục vốn không thiện việc chữa trị, thử lấy trong túi trữ vật ra mấy viên chữa thương đan dược đút vào.

May là bát hoàng tử tuy không thích tu luyện, nhưng tu vi cũng miễn cưỡng đạt Trúc Cơ Sơ Kỳ. Đan dược vào bụng, giây lát toàn bộ thương thế khỏi hẳn. Nhưng Nguyên Phục không vì thế mà mừng vội, vấn đề bây giờ là đợi Lý Công Thăng tỉnh lại, nên giải thích thế nào?

Lần đầu đi làm việc đánh nhầm cấp trên, chính là kiếp trước cũng chưa từng thấy.

Quả nhiên, Lý Công Thăng rất nhanh mở mắt. Gã tựa như mới gặp ác mộng, bật người tỉnh dậy. Thình lình gặp ngay Nguyên Phục ngồi bên thì hốt hoảng, tựa như con nai con khép nép sợ hãi.

Nguyên Phục cố nở một nụ cười thân thiện, nói:

- Bát hoàng tử thế nào rồi? Ngài vẫn tốt chứ?

Lý Công Thăng sợ hãi, hỏi:

- Ngươi… ngươi là ai?

Nguyên Phục cười đáp:

- Tại hạ Nguyên Phục, là Tham Vệ Chỉ Huy Sứ. Chuyên tới đây phò tá ngài. Chuyện vừa nãy chẳng qua hiểu lầm, mong hoàng tử đại nhân đại lượng bỏ qua cho.

Lý Công Thăng: “...”

Đánh người bầm dập xong kêu hiểu lầm? Ta ở kinh thành làm hoàn khố bao nhiêu năm, đánh bao nhiêu người. Cũng không vô sỉ đến tình trạng này a.

Chỉ nghe, Nguyên Phục lại nói:

- Tại hạ được Đẩu Ngưu, Lý Hoàn cắt cử tới đây phò tá điện hạ. Do lần đầu gặp mặt còn không biết rõ dung nhan nên mới xảy ra cớ sự như thế.

Lý Công Thăng nghe xong thì giật mình, nhưng rất nhanh y lấy lại bình tĩnh, vội chỉnh lại tư thế, ngồi nghiêm túc trên giường. Hỏi ngược lại:

- Là Lý Hoàn thúc thúc cử ngươi đến? Có bằng chứng?

Nguyên Phục nghe rồi bất giác nhíu mày, thái độ của bát hoàng tử bây giờ tuy tốt. Nhưng phá lệ bình tĩnh, so với hình tượng hoàn khố thiếu gia lúc nãy khác một trời một vực. Đối diện với kẻ hành hung mình mà vẫn an nhiên như thế, người này nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chính là tâm cơ thâm trầm, biết chịu đựng nhẫn nhục. Bất quá điên cũng được, tâm cơ sâu cũng chẳng sao, tất cả đều một dạng không phải vật phàm trong ao.

Hắn cũng không muốn tìm hiểu sâu, bèn nói:

- Lệnh bài có tính hay không bằng chứng?

Nói rồi lấy lệnh bài đưa cho gã xem.

Lý Công Thăng cầm lấy, đưa lên ngắm kỹ rồi đột nhiên hỏi:

- Lý Hiền đâu?

Nguyên Phục đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

- Lúc nãy gϊếŧ nhầm người, viết thư nhờ Lý Hiền mang tới Cẩm Y Vệ.

Lý Công Thăng gật đầu, ánh mắt lướt qua Nguyên Phục, lát sau mới thở dài, nói:

- Nếu ngươi là người của Lý Hoàn thúc thúc thì ta cũng không giấu diếm, chỉ không biết năng lực ngươi tới đâu?

Năng lực? Đánh người có tính hay không năng lực?

Bất quá, Nguyên Phục bây giờ mới để ý, Lý Công Thăng biểu hiện khác xa so với hình tượng hoàn khố công tử lúc vừa rồi. Chẳng có lẽ, cái kia là vỏ bọc?

Nguyên Phục trong bụng loạn nghĩ, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh. Tám cách ứng xử trong giao tiếp tuyển dụng, Nguyên Phục kiếp trước nắm rất rõ. Nếu gặp phải câu hỏi hóc búa do nhà tuyển dụng đề ra, không biết phải trả lời như thế nào. Chỉ còn phương án cuối cùng, chính là đảo lộn chủ khách. Đặt câu hỏi ngược!

Mà trong trường hợp này, Lý Công Thăng đương nhiên là nhà tuyển dụng, hắn là nhân viên đang bị phỏng vấn. Nghệ thuật ứng xử giao tiếp, chính là thể hiện vào lúc này!

Nguyên Phục không lập tức đáp ngay, mỉm cười quan sát Lý Công Thăng một lượt. Bát hoàng tử bị hắn nhìn có chút chột dạ, không dám đối diện ánh nhìn. Mãi lâu sau, Phục mới nói:

- Ta đủ năng lực hay không tự khắc thời gian sẽ đáp. Nhưng ta ngược lại muốn hỏi ngài, mục tiêu của ngài sau này là gì?

Lý Công Thăng nghe xong quả nhiên ngây người. Nguyên Phục rõ ràng có thể quan sát được ánh mắt gã liên tục biến đổi. Tuy không biết rõ cảm xúc Lý Công Thăng bây giờ thế nào, nhưng hắn dám chắc gã đang bị dao động. Bây giờ không tiến quân, còn đợi tới khi nào?

Nghĩ thế, Nguyên Phục lại nói thêm:

- Nếu ngài an phận thủ thường, nguyện làm một cái bất cần đời hoàng tử. Tại hạ không nguyện ý đi theo, dù sao tranh đoạt thái tử chi vị kẻ thua ắt phải chết. Mà ta còn chưa muốn chết.

Dừng một chút, hắn lại tiếp:

- Còn nếu như ngài có gan đi tranh, ta có gan phò tá. Tiến cũng chết, lùi cũng chết! Cớ sao không chết huy hoàng một chút?! Để sách sử lưu danh muôn đời?

Không có cách a! Ngài không tranh, ta nhị đệ liền không có.

Thấy Lý Công Thăng vẫn đang còn ngây người, Nguyên Phục tiếp tục đánh sâu vào tâm linh gã, nói:

- Không dối gạt điện hạ, mới đầu gặp mặt ta thấy ngài là một tên hoàn khố không có tiền đồ. Nhưng cổ nhân nói chẳng sai: Chớ nhìn mặt mà bắt hình dong. Qua những biểu hiện vừa rồi của ngài, ta có thể thấy được. Bát hoàng tử chính là không cam lòng an phận thủ thường. Lý do ngài sống trong vỏ bọc kia hoặc là che mắt người đời làm một cái ngư ông thủ lợi, hoặc là vô tâm tranh vị hoàng triều. Không thể không nói, ý tưởng đấy rất hay. Nhưng thế cục bây giờ… không tiến tắc chết. Chính là ý vị đó vậy!

Nguyên tắc giao tiếp ứng xử, ngôn từ phải bao gồm: Quan tâm, tôn trọng, khen ngợi, đồng cảm… được Nguyên Phục vận dụng một cách nhuần nhuyễn. Từng lời nói tựa như ma lực đồng dạng, truyền vào tai Lý Công Thăng. Đừng nói gã, cho dù bất luận người nào thay vào vị trí ấy cũng không thể cưỡng lại những lời này.

Quả nhiên, Lý Công Thăng nghe xong mặt mày chợt đỏ bừng, bước xuống giường lạy tạ, quỳ xuống dập đầu hướng Nguyên Phục kính cẩn nói:

- Nghe được tiên sinh lời nói, ta như vén được màn mây đen thấy ánh mặt trời. Nguyện cùng tiên sinh đồng hành, có chết cũng không hối tiếc đã sống kiếp này.

Ha ha ha, đến cả xưng hô cũng chuyển thành Tiên sinh rồi!?

Nguyên Phục đắc ý trong bụng, tiến tới đỡ gã dậy, ân cần nói:

- Điện hạ đã có lòng như thế, tại hạ nào dám không tuân theo? Chỉ không hay, bây giờ thế lực của ngài hiện có bao nhiêu?

Lý Công Thăng bị hỏi, ngượng ngùng nói:

- Không dấu tiên sinh, ta dưới trướng ngoại trừ cái kia quản gia. Đã không có nhân thủ nào cả.

Đại sự khởi đầu nan, tiểu sự khởi đầu dị. Không sao, không có người tự mình có thể đi kiếm. Bước đầu thuyết phục coi như hoàn thành.

Nguyên Phục trầm ngâm, lát sau mới hỏi:

- Ta thấy điện hạ không phải phường háo sắc, cớ sao lại đi trêu chọc vị kia quả phụ?

Lý Công Thăng thở dài, cúi người xuống kéo từ dưới giường ra một hòm gỗ. Lấy ra một xấp hồ sơ đưa cho Phục rồi nói:

- Xin tiên sinh hãy xem.

Nguyên Phục đón lấy, giở ra xem thì thấy trong đó có ghi chép về thiên hạ thế cục. Cùng lai lịch của một số người.

Trước hết nói về thế cục, thiên hạ có tất cả chín đại môn phái, trong đó tám cái chia đều cho Ma Môn cùng Chính Đạo. Chỉ có Đại Uy hoàng triều nằm ở vị trí trung lập.

Nhắc tới tứ đại Ma Môn.

Tiêu biểu nhất, chính là Thiên Ma Cốc. Quan niệm cường giả là trên hết. Để đạt được cực hạn, mọi thủ đoạn sử dụng đều là chính đáng. Vì thế, hành sự việc tốt cực ít mà việc ác vô biên.

Thiên Linh Giáo, thì cho rằng: “Thiên sinh vạn vật, duy nhân tối linh!” nghĩa là trong muôn loài vạn vật được Thiên Địa tạo dựng, chỉ có con người là tạo vật linh thiêng nhất. Còn lại toàn bộ sinh linh khác đều là chó rơm.

Thần Biến Ngọc Sơn, lại coi thế giới này con người là giống loài yếu ớt. Nếu muốn trở nên mạnh mẽ, cần không ngừng phát triển. Bọn họ thông qua giao phối chọn lọc với giống loài cường đại hơn để tạo ra hậu duệ xuất chúng. Những kẻ đó sau này, tự xưng là Thượng Nhân.

Lục Ngọc Phá Thiên Tông, quan niệm Thiên Địa tạo hoá, tài nguyên hữu hạn. Chỉ có người xứng đáng mới có tư cách hưởng thụ tài nguyên. Quan điểm này có chút giống Thanos. Trùng hợp đến nỗi, trấn Tông chi bảo của Tông phái này cũng là một cái găng tay đính sáu viên lục bảo.

Tứ đại ma môn quan điểm tuy khác biệt, nhưng vì đạt được mục đích đều không từ thủ đoạn. Vì thế được xưng là Ma.

Đối kháng với ma môn thì có chính đạo.

Bao gồm, Lưu Thuỷ Kiếm Tông, chủ tu kiếm thuật.

Ngọc Nữ Tuý Đỉnh, môn phái nữ tu.

Thông Thiên Giáo, bói toán kỳ nghệ.

Vạn Dược Sơn, luyện đan luyện dược.

Thông tin này Nguyên Phục cũng nghe nói qua, nhưng không hề chi tiết được như này. Quả nhiên, Lý Công Thăng không phải không có chí lớn.

Hắn lại giở tiếp, xem kỹ lại thấy sơ yếu lý lịch của một nữ nhân. Phía trên có ghi tên họ cùng xuất thân, nữ nhân này là người của Thiên Linh Giáo. Được cử vào Đại Uy nằm vùng, làm tỳ nữ ngay tại Ngũ Gia. m thầm điều tra Ngũ Hoè cái chết là thật hay giả.

Tỳ nữ?! Ngũ Gia - Ngũ Hoè? Chẳng lẽ trùng hợp đến thế?

Nguyên Phục ánh mắt kỳ dị liếc qua, hỏi:

- Những việc ngài làm trước nay, mục tiêu chính là cái kia tỳ nữ?

Lý Công Thăng cười khan, đáp:

- Tiên sinh đã biết, cớ gì còn hỏi?

Nguyên Phục: “???”

Ta biết? Ta biết cái gì? Ta cái gì cũng không biết!

Chỉ nghe, Lý Công Thăng nói tiếp:

- Tỳ nữ này gọi Trình Ngọc, chính là gián điệp do Thiên Sinh giáo cài vào ta Đại Uy. Mục đích điều tra Ngũ Hoè tướng quân cái chết thật giả. Vốn ta lập kế dụ Trình Ngọc nổi giận ra tay hạ thủ với ta, từ đó có cớ gϊếŧ nàng. Nào ngờ nàng nhẫn nhịn cũng thật đủ sâu, nhiều lần bị đánh vẫn khăng khăng một mực không chịu hoàn thủ. Mãi tới hôm nay, tiên sinh ngài dứt khoát bày mưu lập kế, cái kia Trình Ngọc mới chịu chết.

Nguyên Phục: “???”

Ta có ngưu bức như vậy a?!