Hệ thống này, ta không cần!
—
Mang theo tức giận rời khỏi đại sảnh, Nguyên Phục lấy trong bọc ra hồ sơ của bát hoàng tử xem xét.
Sau khi lướt qua một lượt, Hắn mẹ nó thật hận không thể quay lại tẩn lão già kia một trận. Cái quỷ gì bát hoàng tử? Cậy quyền thế ức hϊếp dân lành, vì tham sắc sàm sỡ nữ tử, ngày thanh lâu hai chuyến, tối sòng bạc thâu đêm… Ngươi xác định cái này là hoàng tử? Không phải ác thiếu vô lại?
Phò tá cái này bát hoàng tử trở thành Thái Tử, không bằng đem ta đi chết!
Không để hắn suy nghĩ quá lâu, tên thái giám vừa nãy đã tiến lên hớn hở bắt chuyện:
- Đại nhân phải chăng đã có chọn lựa…
Nguyên Phục đang thẫn thờ suy nghĩ, bị ngắt ngang đột ngột khiến hắn mẹ nó thật bực! Chó chết Cẩm Y Vệ, không những sở thích cắt ngang lời nói người khác. Mà thậm chí cũng cắt luôn dòng suy nghĩ, tặc mẹ nó không lễ phép. Hắn trợn mắt quát lớn:
- Tặc mẹ ngươi đại nhân, cút sang một bên!
Tên thái giám không hiểu bị mắng, giật mình đứng ngơ ra như trời trồng. Nguyên Phục giận không chỗ xả, vung tay tát y một cái nghe “Bốp!” thật to, lại quát:
- Đứng ngây ra đó làm gì. Mẹ nó, đưa ta tới chỗ bát hoàng tử!
Gã thái giám bị tát một phát đau điếng, đầu quay mòng mòng như chong chóng. Không hiểu uỷ khuất, nước mắt chảy dài… Ta là ai? Ta đang ở đâu? Không chuyện gì tự dưng ăn đánh?
Nhưng khi nghe Nguyên Phục kêu dẫn tới bát hoàng tử thì không khỏi kinh ngạc! Tên này… muốn phò tá cái kia ác thiếu? À không, cái kia bát hoàng tử? Đại Uy hoàng triều mười hai vị, tiềm lực cao nhất lại không chọn. Lại đi chọn bại gia chi tử, tham sắc vô lại, thanh danh thối như cứt bát hoàng tử?
Quả nhiên, ác thiếu phải đi kèm ác nô… Cổ nhân không lừa ta.
Sợ lại bị ăn đánh, gã thái giám không dám dây dưa, vội đi trước dẫn đường. Gã dẫn Nguyên Phục rời khỏi Nội Hành Xưởng, xuyên qua mấy con phố cuối cùng tới trước một tòa biệt phủ.
Nguyên Phục chỉ thấy đây là tòa biệt phủ rách nát nhất mà mình từng gặp. Cửa đỏ sơn son không có, chỉ có hai tấm bản xiêu xiêu vẹo vẹo, gió thổi liền ngã. Bên trên lá cờ cũng rách nát tả tơi, không nhìn thấy hình dạng. Tường thì bong tróc hết cả vôi vữa, tựa như là được thằng nhóc nào chơi game xếp hình, chứ không phải xây mà thành…
Hắn nhíu mày, quay qua trừng mắt hỏi:
- Ngươi xác định đây là chỗ ở của bát hoàng tử? Không phải toà nào biệt phủ bỏ hoang?
Gã thái giám sợ hãi, nói:
- Bẩm… bẩm đại nhân… bát hoàng tử đam mê chốn thanh lâu, tính thích cờ bạc. Thắng thì ít, thua thì nhiều. Mọi thứ trong phủ đều đưa cầm cố gán nợ hết. May toà này biệt phủ là hoàng đế ban tặng, nếu không bát hoàng tử cũng đã bán nó luôn rồi.
Nguyên Phục hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh. Hắn là thanh niên trải qua mười hai năm giáo dục bắt buộc, lại thêm năm năm học đại học, hiểu rất rõ tác hại của cờ bạc. Cái này bát hoàng tử, nếu một ngày nào đó thật sự trở thành Hoàng Đế, có hay không chuyện đối phương lấy cả quốc gia ra mà đánh bạc?
Mẹ nó! Ta giờ này còn quan tâm chuyện đó làm gì? Đánh bạc cho hắn đánh, ta chỉ muốn tìm lại nhị đệ. Có được nhị đệ rồi, lại cao chạy xa bay. Mặc cho đối phương muốn làm gì thì làm!
Nghĩ thế, Nguyên Phục quay qua nói:
- Từ giờ trở đi ta là Tham Vệ Chỉ Huy Sứ, chuyên phò tá bên cạnh bát hoàng tử. Dưới trướng ta thuộc hạ có những ai?
Gã thái giám cúi người đáp:
- Bẩm đại nhân, Tham Vệ Chỉ Huy Sứ là chức tham mưu, không có thuộc hạ. Nhưng vì ngài là trường hợp đặc biệt, cấp trên phân phó cho ngài ba người. Sẽ sớm đến trình diện sau.
Nguyên Phục hừ nhẹ, tiến tới mở cửa bước vào. Quả nhiên, cánh cửa kia không cần hắn đẩy liền tự động ngã. Nghe “Ầm ầm” hai tiếng, đập đến khói bụi mịt mù.
Từ bên trong vọng ra tiếng thét chói tai, một người hùng hổ chạy ra chỉ mặt Nguyên Phục quát lớn:
- Tặc tử nơi nào! Dám phá hỏng cửa Thái Bình phủ. Còn có hay không vương pháp?
Nguyên Phục giật mình ngớ người, đây thật là hoàng tử? Không phải cái nào điêu dân giả bị đυ.ng? Cửa này không cần phá a, bởi nó nát sẵn rồi.
Không để cho hắn kịp định thần, người kia chống nạnh, cười hắc hắc nói:
- Ngươi đυ.ng gãy cửa hoàng phủ, đáng lý phải đem lên cho quan phủ giải quyết. Nhưng niệm tình lần đầu không biết, bồi thường linh thạch thì ta tha cho…
Nguyên Phục giận tím mặt, khắc chế cảm giác muốn tiến lên đấm vào mặt gã trước mặt này, nghiến răng hỏi:
- Đền bao nhiêu?
Gã kia thấy kế của mình đạt được như ý, cười nói:
- Ít thôi, ít thôi… cửa này nhìn không đáng giá. Nhưng là do tiên đế ban tặng, ngươi bồi ta một vạn trung phẩm linh thạch là đủ…
Một vạn!? Đem ta chặt ra đưa đi bán cũng không đủ bồi ngươi a.
Bao nhiêu bực tức trong lòng, Nguyên Phục giận không chỗ phát tiết. Tiến lên túm cổ cái thằng kia, hung hăng đè xuống nện một quyền, gằn giọng hỏi:
- Đền bao nhiêu?
Người kia bị ăn một quyền đau điếng, trợn mắt giận quát:
- Điêu dân to gan, có biết đây là…
Nguyên Phục không để gã nói hết, lại tiếp một quyền. Hắn cuối cùng cũng hiểu cảm giác ngắt lời người khác là cỡ nào kɧoáı ©ảʍ. Chả trách Cẩm Y Vệ một mạch toàn chung cái này tính tình.
Ăn liền hai quyền vào mặt, cuối cùng người kia mới biết sợ là gì. Y không ngờ Nguyên Phục hung hãn như thế, một tay bụm lấy má, nhịn đau ấp úng nói:
- Không đền không đền. Không đền nữa.
Nguyên Phục hừ lạnh, mặc kệ lại đấm tiếp một phát, nói:
- Ta hỏi đền bao nhiêu?
Người kia ngơ ngác không hiểu, Nguyên Phục nói:
- Ta hỏi ngươi đền ta bao nhiêu?
Gã bất giác hỏi lại:
- Đền? đền gì?
Nguyên Phục hừ, cười khẩy đáp:
- Đền ta tổn thất tinh thần.
Tổn thất tinh thần? Ngươi không đùa?
Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu, bị hung uy Nguyên Phục áp chế. Gã kia sợ hãi hỏi:
- Bao nhiêu?
Nguyên Phục đáp:
- Vừa nãy ngươi đòi ta bao nhiêu, ta lấy lại chừng đó. Một vạn linh thạch trung phẩm.
Gã kia nghe xong, trợn mắt, nằm sóng soài trên đất mặc cho Nguyên Phục muốn làm gì thì làm. Đáp:
- Tiền không có, mạng nhỏ có một đầu.
Nói đùa, cái này rách nát phủ đệ. Tìm được một viên linh thạch là coi như may mắn, đòi một vạn chẳng bằng gϊếŧ hắn đi còn hơn.
Đùa mãi cũng chán, Nguyên Phục bật cười, lấy trong túi ra lệnh bài Cẩm Y Vệ, nói:
- Tham Vệ Chỉ Huy Sứ, Nguyên Phục. Chuyên tới đây bảo hộ bát hoàng tử. Ngươi là gì trong phủ này?
Người kia ngồi dậy, cầm lệnh bài ngắm nghía một hồi. Lâu sau mới thở phào một hơi, đứng dậy chắp tay thi lễ rồi nói:
- Thì ra là người của Cẩm Y Vệ, tại hạ Lý Hiền. là quản gia của bát hoàng tử. Vừa rồi có chút thất lễ. Mong đạo hữu bỏ quá cho.
Nguyên Phục đáp lễ, hỏi:
- Bát hoàng tử đâu?
Nói qua về bát hoàng tử, tên gọi Lý Công Thăng. Tuy từ nhỏ sinh ra trong gia đình hoàng tộc, nhưng lại không lưu luyến tu hành cũng quyền thế. Suốt ngày ngoại trừ thanh lâu uống rượu, chính là sòng bạc thâu đêm. Ăn chơi trác tráng, ghét sách vở ham dâʍ ɖu͙©… Điển hình của một hoàn khố chính hiệu. Nếu không phải thân phận hắn là hoàng tử, có khi bị người đánh chết ngoài đường rồi cũng nên. Bởi thế, nên khi Nguyên Phục đọc qua hồ sơ người này, không nhịn được mà buông lời chửi tục.
Nghe hỏi đến chủ công, Lý Hiền thở dài, đáp:
- Bây giờ đã xế chiều, giờ này công tử một là đi sòng bài. Hai là ghé qua chỗ Ngũ gia tìm Bạch Yến.
Nguyên Phục nhíu mày.
Bạch Yến? Nghe tên giống cái nữ nhân, nhưng sao trong hồ sơ không có ghi? Bèn hỏi:
- Bạch Yến là cái nào? Nữ nhân thanh lâu?
Lý Hiền ngạc nhiên, vị đại nhân này coi chừng là từ nơi khác tới. Ở hoàng triều mà không biết tới Bạch Yến. Gã bèn giải thích:
- Chuyện kể ra có hơi dài, Bạch Yến nguyên là Bạch gia trưởng nữ. Ngũ Hoè vị hôn thê, cha mẹ chi mệnh, môi chước chi ngôn. Nhưng hai người còn chưa kịp kết hôn thì Hộ Quốc chiến tranh xảy ra. Ngũ Hoè lựa chọn tòng quân, tự biết tiền đồ sinh tử chưa biết, từng tự mình trước vãng gia thỉnh cầu từ hôn, miễn cho làm chậm trễ Bạch Yến. Nhưng Bạch Yến không cho phép, nói chính mình sẽ chờ Ngũ Hoè trở về.
Nói tới đây, Lý Hiền lại thở dài:
- Nhưng chờ đến lại là Ngũ Hoè thi thể. Trên dưới Ngũ gia không người chèo chống. Bạch Yến dứt khoát tiếp vào Ngũ gia, lấy Ngũ Hoè thê tử thân phận vì Ngũ gia thủ tiết, này cử tại hoàng thành từng truyền vì nhất thời giai thoại. Dù là về sau gia tộc xuống dốc, Nàng vẫn như cũ đối Ngũ gia không rời không bỏ.
Nguyên Phục nghe xong cũng chút chút cảm xúc thán phục, nhưng cái này thì liên quan gì tới Lý Công Thăng?
Chỉ nghe, Lý Hiền lại nói tiếp:
- Bạch Yến sinh trưởng trong gia đình hào tộc. Dung mạo đẹp tựa thiên tiên, nên bị nhiều người nhòm ngó. Kể cả… kể cả bát hoàng tử cũng không ngoại lệ. Tham luyến sắc đẹp của nàng.
À, thì ra là rứa! Hoàn khố hoàng tử, quả phụ mỹ nhân. Mẹ nó cái kịch bản cũ rích.
Nguyên Phục ậm ờ một tiếng, nói:
- Chuyện đó ta đã biết, trước tới sòng bạc tìm người. Không thấy thì ghé qua cái kia Ngũ gia tìm bát hoàng tử.
Lý Hiền gật đầu, nói:
- Được, để ta đi chuẩn bị.
Nguyên Phục giật mình, đi tìm người cũng cần chuẩn bị?
Lý Hiền thấy hắn biểu lộ, cười khổ nói:
- Chuẩn bị ít tiền chuộc người. Bát hoàng tử suốt ngày thua tiền. Tuy là con cháu hoàng gia cũng không tránh khỏi luật pháp.
Nguyên Phục ngán ngẩm thở dài, nói:
- Được rồi, chuẩn bị nhanh một chút.
Lý Hiền quay người vào trong, nhưng trước đó còn không quên hỏi:
- Đại nhân lúc nãy bước vào, còn chưa biết ta là ai mà đã… đánh. Nếu không may vừa rồi không phải ta mà là bát hoàng tử thì sao?
Nguyên Phục cười khẩy, đáp:
- Ta vừa nhìn liền biết ngươi không phải. Từ quần áo tới biểu hiện đều không có phong thái hoàng tộc.
Tuy mặt ngoài nói vậy, nhưng Nguyên Phục tự hiểu. Vừa nãy mình quả thật không biết có phải hoàng tử hay không liền lao lên đánh. Âu cũng vì tức giận quá đó vậy.
Bất quá, Lý Hiền còn chưa biết, cứ tưởng hắn có mắt nhìn người, không khỏi nổi lòng thán phục. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cứ thấy kỳ quái chỗ nào, nghĩ mãi không ra nên cũng đành thôi không truy cứu nữa.