Hệ thống này, ta không cần!
—
Hai tên dẫn đường đến đây xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Một tên quay lại bảo:
- Các ngươi dựa theo sở trường lẫn tu vi. Nên chọn một vệ quân hợp lý mà tham gia. Hai ta còn công vụ quấn thân, không thể tiếp tục bồi tiếp.
Trương Tế đám tạ một tiếng, cẩn trọng tiễn đưa hai người đi. Lát sau quay về mới hỏi:
- Thế nào? Tam đệ, nhị đệ đã quyết gia nhập cái nào vệ quân hay chưa? Rồi còn tiểu huynh đệ nữa?
Hai người kia chần chừ chưa đáp. Nguyên Phục vội nói:
- Tiểu đệ công phu nông cạn. Nghĩ gia nhập cái kia Cẩm Y Vệ làm cái tản mát chức vụ.
Tuy là nói vậy, nhưng bụng hắn lại tính. Làm Cẩm Y Vệ nhiệm vụ đơn giản chỉ là bảo hộ vương tôn quý tộc. Chứ như các vệ quân khác, điều tra án hắn không biết. Bảo vệ hoàng triều hắn không dám, lỡ như Ma Môn công thành chẳng phải lên đầu chịu chết? Còn như tập nã tội phạm cũng thôi đi, suốt ngày kêu đánh đuổi gϊếŧ. Không may gặp đồng môn cũng không biết cách nào xử lý. Còn như làm gián điệp thì nguy hiểm vạn phần không kém.
Trương Tế gật đầu nói:
- Ta cũng là người mới, lạ nước lạ cái nên không biết khuyên bảo ra sao. Nếu tiểu huynh đệ đã có chọn lựa, nên đến kịp thời kẻo hết giờ hoàng đạo. Còn như bọn ta chưa quyết vội, từ từ rồi tính.
Như vậy, bốn người chia tay tại đây. Trước đó còn không quên hẹn ngày tái ngộ.
Nguyên Phục theo bước chân tiến tới khu vực tuyển quân Cẩm Y Vệ. Trong lòng không khỏi bộp chộp, Cẩm Y Vệ nghe tên thôi cũng đã thấy sang mồm. Tuy nhiệm vụ có khác dự tính, nhưng được cái an an ổn ổn sinh hoạt. Chỉ không biết lương bổng ra sao.
Không thể không nói, từ thời làm võ lâm nhân sĩ tính cách của Nguyên Phục đã khác xa so với cách hắn luyện võ.
Trường thương thẳng, y như tính cách của người sử dụng nó. Bất chấp hiểm nguy, chỉ truy cầu một đường đại đạo.
Còn Nguyên Phục thì sao? Trừ khi bị dồn vào đường cùng, hắn mới chấp nhận đối mặt nguy hiểm. Vậy nên hắn rất ít khi đối địch, nhưng một khi đã xác định nâng thương lên, thì cực kỳ dứt khoát một sống một còn. Tính cách này có điểm tốt cũng có điểm xấu.
Tốt chính là có thể sống sót. Xấu lại đưa bản thân vào thế bị động. Võ học có nói: Không tiến tắc thối! Chính là ý vị đó vậy.
Bất quá, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Tính cách đã như thế, nhưng Nguyên Phục truy cầu chính là đạt tới cực hạn. Max cấp, max level. Đối mặt với tính cách an ổn sinh hoạt, không khỏi có chút mâu thuẫn.
Bất quá đó lại là chuyện của sau này. Lại nói tới khu vực tuyển quân Cẩm Y Vệ, chỗ này ít người hơn nơi khác. Nếu không phải muốn nói là ít tới đáng thương. Người xếp hàng mặt mày ủ dột, cũng không hề tán phét nói chuyện rôm rả như mấy khu khác. Nguyên Phục không hiểu, muốn tiến tới hỏi thăm. Nhưng người được hắn hỏi chỉ hừ nhẹ một tiếng, khó chịu nói:
- Im miệng xếp hàng đi, không thì biến đi chỗ khác.
Nguyên Phục trong bụng khó chịu, hỏi một câu thôi có cần gắt thế không? Chẳng lẽ cái này Cẩm Y Vệ có độc? Bất quá, hắn tin tưởng tới các bộ phim võ hiệp kiếp trước mình từng đọc. Cẩm Y Vệ - Ngầu!
Hỏi không được, hắn đành ngậm ngùi đứng xếp hàng. Đợi mãi một lúc lâu sau, hàng người mới tới phiên hắn. Tuy chỉ xếp hàng chưa tới một trăm người, nhưng khâu phỏng vấn lại cực kỳ lâu. Xem chừng Cẩm Y Vệ tuyển chọn rất gắt gao. Quả nhiên không ngoài dự đoán. Cẩm Y Vệ - Ngầu!
Đối diện trước mặt là người phỏng vấn, Nguyên Phục có lại cảm giác đi xin việc làm ở kiếp trước. Hồi hộp, lo lắng, bồn chồn…
Nhưng không để hắn kịp nghĩ ngợi lâu, người kia hỏi:
- Tên họ? Đến từ đâu? Nhà hay chăng còn người thân? Mục đích tới đây làm gì? Tu vi thế nào?
Nguyên Phục nghe xong, cẩn thận đáp từng câu hỏi. Hắn cũng không muốn tiết lộ mình thân phận Ma Tu. Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công tuy là luyện thể ma tu công pháp. Nhưng khi đan điền cùng nhục thân đã định hình thì rất khó phân biệt Chính - Ma. Bất quá phần tu vi hắn vẫn phải khai man một chút, tránh cho bị nghi ngờ.
Khi một loạt câu hỏi được trả lời xong, người bên kia ghi chép cũng hoàn tất, lúc này gã mới nói:
- Mọi điều người đáp sẽ được điều tra cẩn thận. Nếu có gian dối ắt chết không thể nghi ngờ. Bây giờ đi vào trong kia sẽ có người chứng thực. Nếu muốn sống lui còn kịp.
Nguyên Phục nghe thì giật mình hoảng sợ. Chẳng lẽ bên này còn có thủ đoạn sưu hồn?
Đang có ý muốn thối lui, một giọng nói từ bên trong truyền ra:
- Lề mà lề mề, tốn thời gian, đi vào đây.
Âm thanh này ẻo lả không phân biệt được nam hay nữ, tuy nói không to nhưng truyền vào tai nghe rõ mồn một. Tiếng nói vừa dứt, Nguyên Phục bị một luồng lực đạo vô hình kéo thẳng vào trong, chỉ thấy bên trong có một căn phòng lớn, phía trên đề bảng ghi chữ: “Tịnh Thân Phòng.”
Tịnh Thân? Cái gì tịnh thân?
Nguyên Phục còn chưa kịp hiểu gì, trước mặt đã xuất hiện bóng dáng của ba người khác. Một trong đó người mặc Thanh Lục Cẩm Tú Phục thêu Đẩu Ngưu, eo đeo Phi Ngư Ngọc Đái. Hai người ngồi cạnh cũng y chang, nhưng khác cái cẩm phục lại thêu hình Phi Ngư.
Chỉ nghe người ngồi giữa nói:
- Ừm! Luyện Thể? Khí Cảnh tu vi. Không tệ, không tệ…
Giọng điệu đúng là của người lúc nãy.
Nguyên Phục hoảng, hắn tặc mẹ nó hoảng. Cẩm Y Vệ lại là nhóm này thái giám? Tịnh Thân Phòng? Mẹ nó gia nhập cái này hội nhóm cần phải cắt ***? Hắn không muốn a…
Muốn luyện công này, phải tự cung trước. Tặc mẹ nó tự cung, ta mới không cắt…
Mặc chửi rủa trong lòng thế nào đi chăng nữa, Nguyên Phục thân thể cũng không tài nào cử động. Thậm chí là mở miệng nói chuyện cũng không được, người kia tu vi ít nhất phải là Nguyên Anh. Mà không phải tầm thường Nguyên Anh.
Lão thái giám kia khẽ giơ tay, tờ giấy khai báo của Nguyên Phục cách không bị nhϊếp đi, liền bay vào tay lão.
Lão đưa lên, đọc xong mới nhíu mày lẩm bẩm:
- Đông Minh hoàng thành? Phàm nhân thành trì. Tán tu? Trên đời này còn có tán tu Khí Cảnh?
Nguyên Phục trong lòng lộp bộp, mẹ nó chui vào hang hổ. Hắn lần này thật lạnh!
Nên biết, thiên hạ tông phái nắm giữ hết tài nguyên tu luyện. Tán tu, trên cơ bản mà nói chính là người nghèo. Luyện khí tu sĩ bước vào Kim Đan đã khó. Luyện thể lại cực kỳ khó hơn, tài nguyên không đơn giản chỉ tính bằng linh thạch. Vậy mà trước mắt ba người lại có một cái tán tu Khí Cảnh?
Tu chân giới có tứ đại ma môn, cũng có tứ đại chính phái. Duy chỉ có Đại Uy Hoàng Triều nằm ở vị trí trung lập. Nhưng đừng tưởng vì thế mà nơi này chấp nhận Ma Tu. Đối với Ma Tu, Đại Uy trước nay đều kêu đánh kêu gϊếŧ.
Lão thái giám kia vứt tờ giấy sang một bên, không nói không rằng một trảo chụp vào đầu Nguyên Phục muốn sử dụng sưu hồn thủ đoạn. Hai người ngồi bên cạnh cũng nhíu mày, tuy nhiên lại không nói gì.
Bất quá, lão thái giám thần thức chui vào trong não hắn sưu hồn một hồi lâu mà không được tin tức gì cả. Chỉ thấy trước mặt toàn sương mù, giơ tay không thấy năm ngón. Lát lâu sau lão mới bỏ tay ra, sầm mặt nói:
- Ngươi tu cái gì công pháp có thể bảo vệ thần hồn?
Nguyên Phục không hiểu gì cả, nhưng thấy lão vẻ mặt như thế chắc mẩm là không dò la được gì. Hắn lớn mật hơn, bèn nói:
- Bẩm đại nhân, tiểu nhân may mắn ăn được một loại linh dược. Nên thần hồn đặc dị hơn so với người khác.
Lão thái giám hừ lạnh, quát:
- Vớ vẩn, loại linh dược như thế đều là hiếm gặp trên đời. Bên cạnh luôn luôn có Ma Thú bảo hộ, ngươi chỉ cái này tu vi làm sao hái được nó?
Nguyên Phục thở nhẹ, bắt đầu biên:
- Không giấu gì đại nhân, tiểu nhân trước là một cái võ lâm nhân sĩ phàm tục, cư ngụ tại Đông Minh hoàng thành. Trong một lần may mắn bắt gặp thi thể của một con Ma Thú, bên cạnh đó còn có xác một người khác. Lúc đấy tiểu nhân mò xác thì nhặt được một viên đá truyền thừa công pháp. Khi đấy mới bước vào con đường tu tiên. Đồng thời cùng lúc, cũng phát hiện gần đó có một cây linh thảo. Cơ duyên của tiểu nhân cũng từ đó mà ra.
Một loạt lời nói tào lao, mà Nguyên Phục mặt không đỏ, tim đập không loạn. Lão thái giám nghe xong cũng nhíu mày, ánh mắt đưa qua hai người bên cạnh, một người chợt hỏi:
- Chỗ ngươi nhặt được ở đâu?
Nguyên Phục thở dài, nói:
- Tiểu nhân cũng không nhớ rõ chỗ đấy là đâu. Chỉ biết là gần Đông Minh hoàng thành, đi về phía Tây.
Người kia ừm một tiếng rồi nói:
- Lúc đấy trên người ngươi còn có vật gì khác không?
Nguyên Phục nói:
- Bẩm, tiểu nhân còn một viên thượng phẩm linh thạch.
Người kia lại nói:
- Ngươi đọc công pháp nhặt được kia ta nghe.
Nguyên Phục không dám giấu diếm, lấy Bát Môn Ma Công ra đọc từ đầu đến cuối. Không sót từ nào. Nghe hắn nói xong, lão thái giám đứng ở giữa vung tay lên. Một chưởng đánh sau ót Nguyên Phục khiến hắn ngất lịm đi.
Nguyên Phục: “...”
Sau cùng, lão mới quay qua nói với hai người:
- Nếu như lời hắn nói, chỗ đấy đã là thuộc phạm vi Thiên Ma Cốc. Còn như công pháp kia là Bát Môn Ma Công, Thiên Cấp luyện thể pháp môn. Tuy tu luyện nhanh nhưng hiểm, cũng không coi là ma công ghê gớm lắm.
Nói rồi đưa tờ giấy khai báo hồi nãy ra, bảo:
- Hai ngươi đi đến Đông Minh hoàng thành điều tra xem trong này ghi là đúng hay sai. Đúng thì giữ mạng hắn lại, sai thì gϊếŧ đi. Bất quá, không nên vào trong phạm vi Thiên Ma Cốc. Chuyện linh thảo coi như bỏ qua đi.
Một người trong đó nói:
- Vậy bây giờ xử lý hắn như thế nào?
Lão thái giám kia cười khẩy, đáp:
- Đã tới sao còn muốn đi, tịnh thân cho hắn. Đợi điều tra xong thì phân bổ cho hắn công việc. Khí Cảnh Luyện Thể a, nếu không phải gian tế thì chính là nhân tài vạn năm hiếm gặp.
Thế là, Nguyên Phục từ nay trở đi tạm biệt với tiểu huynh đệ của mình. Than ôi! Hai kiếp làm người, chỉ mới hưởng thụ nam nữ hoan hảo chưa được bao lâu. Vậy mà nay đã phải lìa xa trần thế. Kiếp này coi như bỏ!
Cổ nhân lừa ta! Phim ảnh lừa ta! Tặc mẹ nó phim ba xu cổ trang Trung Quốc.