Hệ thống này, ta không cần!
---
Hệ thống điều khiển hắn thân thể, lặng yên đứng dậy túm lấy thi thể Tiết Huỳnh. Từ trong túi trữ vật của gã lấy ra một đống đan đan dược dược; nhìn qua sinh khí mười phần, hẳn là bổ sung sinh mệnh chi lực. Hệ thống như chỉ huy còn thân thể Nguyên Phục lại như cái máy, không phân biệt trước sau, nhét hết đống kia vào miệng.
Ngay sau đó, hệ thống dựa theo Bát Môn Ma Công vận chuyển thôi thúc dược lực. Một cảm giác mát lạnh tràn lan khắp người, thân thể hôi bại tưởng chừng như sắp chết tới nơi đột nhiên phát ra luồng sinh cơ hừng hực.
Chưa dừng ở đó, hệ thống lại điều khiển Nguyên Phục, một tay chộp vào đầu Tiết Huỳnh. Bát Môn Ma Công không ngừng hấp thu trên thi thể huyết khí. Từng từng vết thương sau lưng, mảng thịt bị câu liêm móc mất bên vai trái sinh sôi nảy nở, trong giây lát đã lành lại như thường. Vết cháy xém do vụ nổ kia cũng lành lại, da chết từng tầng bắt đầu tróc ra.
Hệ thống còn chưa đủ, hướng thân thể hắn chạy đi hấp thu huyết khí của Tiết Ngôn, Tiết Ngọc xong mới chịu dừng lại.
[Kiểm tra đến thương thế chữa lành. Hệ thống tiếp tục vì ngài tự động tu luyện: Bát Môn Ma Công. Xin chờ… ]
Nguyên Phục thở dài, may mắn hệ thống không đưa tặng gì thêm. Hắn bây giờ sợ nhất không phải là đấu pháp, nghe hai chữ “đưa tặng…” mới là thứ ám ảnh nhất.
Giây lát, linh lực trong cơ thể Nguyên Phục như một đầu tên lửa. Vòng quanh cơ thể một lượt, khắp các kinh mạch bị linh lực dũng mãnh lao đi qua đều căng như muốn vỡ tan.
Cơn đau thình lình ập đến!
Nguyên Phục trong đầu chán nản. Mẹ nó! Cái môn ma công này, tu hành không biết có mạnh hay không. Nhưng mẹ nó đau thì quá mạnh!
Bất quá, cơn đau này không kéo dài lâu như lần trước, rất nhanh rồi qua. Linh lực toàn thân trở lại đan điền, rồi bỗng dưng hóa thành tám đạo linh lực khác biệt. Bằng một tốc độ khó tin, tám đạo linh lực ấy tựa như vệ tinh Nasa, quay vòng vòng quanh đan điền.
Nguyên Phục nhận biết, tám đạo này chính là Bát Môn. Hắn đã chân chính nắm giữ. Mỗi khi mở một môn, sẽ phân biệt sử dụng một đạo linh lực.
Cái này tựa như Bát Môn Độn Giáp trong Naruto đồng dạng. Chỉ khác là hắn sẽ không mở huyệt, mà thay vào đó là lần lượt vận chuyển linh lực kích phát từng đạo linh khí trong tám đạo này.
Bát Môn Ma Công theo thời gian cũng vận hành kết thúc, tám đạo linh lực xoay quanh đan điền đã định hình. Đây chính là bước đầu của “Biến”.
Sau “Biến” là “Hoá” của Khí cảnh.
Giai đoạn này Luyện Thể tu sĩ sẽ cải biến luồng linh lực trong cơ thể, định hình chúng thành một khối. Sau cùng “Hoá” tất cả thành tự thân lực lượng, gọi là “Pháp Lực”.
[Bát Môn Ma Công hoàn thành tự động tu luyện (Thiên/Tinh Thông). Cảm tạ túc chủ sử dụng Tự Động.]
Mỗi tấc da thịt, mỗi đầu xương cốt đều được quán chú pháp lực. Cơ thể lúc đó sẽ cứng rắn không khác gì Kim Đan của Kim Đan Kỳ luyện khí sĩ. Nói cách khác, Khí cảnh luyện thể sĩ chính là một cái hình người Kim Đan di động.
Nguyên Phục tuy có hệ thống tự động tu luyện, nhưng vẫn dừng lại ở Biến Ngọc cảnh. Muốn đi ra một bước sau cùng, cần phải có cơ duyên mới được.
Ngoại trừ việc, hắn sử dụng “Tự Động” chức năng. Hệ thống sẽ vì hắn tìm kiếm cơ duyên thích hợp. Đầu này con đường, trừ khi chết tới nơi, chứ tuyệt đối không thể hiện tại liền luyện!
Luyện! Chính là một đầu thăng thiên.
Hệ thống vang lên âm thanh nhắc nhở kết thúc tự động tu luyện. Nguyên Phục mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn đã tạm thời hiểu rõ quy luật của cái này thiểu năng hệ thống.
1/ Ngoại giới công kích có thể ngắt quá trình tự động.
2/ Tự động tu luyện sẽ dừng khi cảnh giới công pháp đột phá.
3/ Lần đầu thăng cấp công pháp sẽ có thêm miễn phí tặng phẩm, đôi lúc không thể từ chối.
4/ Lúc bị mê hoặc bởi huyễn cảnh hoặc tinh thần chịu áp bách, sử dụng hệ thống sẽ khiến hắn tỉnh táo trở lại.
5/ Mọi thương thế có thể dùng hệ thống tìm cách chữa trị.
6/ Dù công pháp có khó tu luyện đến bao nhiêu, hệ thống làm được tất. Ăn tạp không ngán gì!
Nguyên Phục âm thầm ghi nhớ, tự nhủ:
“Bây giờ chỉ tạm thời có sáu đầu thiết luật. Sau này tìm hiểu thêm sẽ phải ghi vào. Coi chừng không bị cái này thiểu năng hố.”
Đứng dậy chỉnh lý một phen, Nguyên Phục nhìn qua thi thể ba người. Trong bụng suy tính, ba gã này nửa đêm mò tới đây vốn dĩ không có ý tốt. Nhưng hắn là tân tấn đệ tử, mới dời đến ở làm sao có người biết mà nhắm tới đâu?
Số người biết hắn mới nhập môn tính cho cùng số lượng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Suy đi nghĩ lại, chỉ có ba người khả nghi nhất.
Thứ nhất, Vũ Nhiên cẩu sư huynh! Bất quá, rất nhanh hắn liền loại bỏ trường hợp này. Vũ Nhiên biết hắn là do Cẩm chân truyền tiến cử. Trong Thiên Ma Cốc duy thực lực nói chuyện. Nhưng nhân mạch cũng là một đầu thực lực a… Trừ khi Vũ Nhiên muốn chết.
Còn lại hai đối tượng, là vị sư huynh ở Bố Khẩu đường cùng phụ trách viên Cách Phàm điện.
Nếu như thế, tình huống hiện tại nguy hiểm cùng cực. Đối phương người đông thế mạnh, hắn chật vật mãi mới gϊếŧ được Tiết Huỳnh. Lại tới hai, ba cái như Tiết Huỳnh cho dù Nguyên Phục mọc thêm ba đầu sáu tay cũng đánh không nổi.
Còn chưa kể đến ba người này phía sau có hay không gia thế. Nhà có hay không trưởng bối Kim Đan kỳ hay Nguyên Anh Kỳ?
Đều một đầu chết a! Ba mươi sáu kế, Tẩu vi thượng sách.
Trốn hẳn khỏi cái này âm phủ tông môn thì khó mà làm được, Mệnh Đăng một đèn đã thắp. Dù chạy tới chân trời góc bể cũng bị moi ra.
Chỉ duy nhất một đường là tìm kế sách lẩn khỏi nơi này một đoạn thời gian, tránh đi đầu sóng ngọn gió. Chuyện này lắng qua lại trở về...
Nghĩ tới đây, Nguyên Phục bình tĩnh đi vào nhà thay đổi lấy phục sức Ngoại Môn. Cầm theo ba túi trữ vật của ba người nọ. Tiếp đó sửa soạn lại xung quanh nhà một lượt để phi tang chứng cứ, rồi nhanh chóng tìm trong rừng trúc một mảnh đất trống chôn cất thi thể đàng hoàng. Dù sao cũng là nhận tiền của người, giúp người an táng.
Xong xuôi mọi việc, Nguyên Phục đợi trời trở sáng liền âm thầm đi ra ngoài. Ở trong Cách Phàm điện bố cục rắc rối, Nguyên Phục đi dạo mất nửa ngày mới tìm được một phương pháp lẩn đi khỏi Ma Cốc đoạn thời gian.
Về cơ bản mà nói, đệ tử Ngoại Môn tuyệt đối không được rời khỏi phạm vi Cách Phàm Điện.
Trừ khi đi làm nhiệm vụ.
Nhiệm Vụ đường! Nghe tên thôi cũng biết là chỗ ban bố nhiệm vụ.
Lần mò một lúc, cuối cùng Nguyên Phục rốt cuộc cũng tìm tới Nhiệm Vụ đường. Nơi này nằm ở phía góc Tây Nam của Cách Phàm điện, chỉ ban bố những nhiệm vụ đủ khả năng cho Ngoại Môn đệ tử làm.
Đó là một cái đại sảnh, tựa như quảng trường rộng lớn, cổng vào là hai cái cột đá năm sáu người ôm không xuể. Ở trên ghi mấy dòng chữ:
Gây loạn, chém!
Ẩu đả, chém!
Mẹ nó! Thật là một cái Ma Môn. Động tý là chém chém gϊếŧ gϊếŧ.
Chỉ thấy bên trong sảnh, khắp nơi người người nhốn nháo, náo nhiệt như họp chợ. Thì ra đây là lý do mà từ lúc bước vào điện đến giờ hắn thấy khung cảnh vắng hoe, hoá ra là đều tụ tập ở đây.
Nguyên Phục thật vất vả mới chen được vào bên trong, lọt vào tầm mắt là mấy trăm bức bia đá trải rộng thành một dãy. Ở trên đó ghi lít nha lít nhít toàn là chữ. Phía trước mỗi tấm bia đều bày biện bàn ghế, có đệ tử ngồi đó ghi chép.
Hắn quan sát một lát, trên bia đá ghi chính là những đầu nhiệm vụ. Nguyên Phục đọc cẩn thận, cố gắng tìm nhiệm vụ nào có thể rời đi Ma Cốc một khoảng thời gian.
Nhiệm vụ nhiều đến nỗi hoa cả mắt:
1/ Ba tháng đi vườn thảo dược, bón phân tưới nước. (2 cống hiến, 3 viên hạ phẩm linh thạch)
Nguyên Phục: “…”
Bỏ!
2/ Diễm Linh mạch cần tuyển nam tu sĩ cùng nữ đệ tử tới song tu. (0 điểm cống hiến, 10 viên thượng phẩm linh thạch).
Mẹ nó! Còn tuyển cả trai bao?
3/ Độc Linh mạch có trưởng lão luyện ra một viên độc đan không rõ tác dụng. Cần người đến thử. (1000 điểm cống hiến, 100 viên Thượng Phẩm Linh Thạch).
Nhiệm vụ này, so chết còn khó khăn a!
…
xxx/ Huyết đạo một mạch, cần người liên tục cung cấp tinh huyết trong vòng 1 tháng. (1000 điểm cống hiến, 10 viên Thượng Phẩm Linh Thạch, 10 viên Bổ Huyết Đan)
Mẹ nó! Toàn cái quỷ gì nhiệm vụ?
Mấy cái nhiệm vụ phía sau về cơ bản cũng là giống nhau, Nguyên Phục hoảng hốt tâm thần, hắn không biết ba người kia tử nạn có hay không bị phát giác? Sư môn, trưởng bối có hay không đã để ý tới hắn? Giờ phút này người tại tông môn một khắc, liền dày vò một khắc.
“Nhẫn nại, nhẫn nại… mấy trăm bia đá ta còn chưa xem hết đâu!?”
An ủi một câu trong lòng, Nguyên Phục tiếp tục tìm kiếm, mãi lâu sau mới thấy một đầu nhiệm vụ khả dĩ:
13768/ Ba ngày trước có hai đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ tại Kiều gia trang tử nạn. Đệ tử Ma Cốc, không thể chết một cách vô ích. Điều tra làm rõ, nếu không ra kết quả - Đồ sát toàn trang, lấy ta Ma Cốc uy danh. (1000 điểm cống hiến, 1000 Thượng Phẩm Linh Thạch.)
Tuy là cái nhiệm vụ ác độc, nhưng là đầu duy nhất có thể rời đi cái này Thiên Ma Cốc. Đang muốn tiếp xuống thời điểm, ai biết gã phụ trách ghi chép nói:
- Nhiệm vụ này mới có đội ngũ tiếp xuống. Ngươi tới chậm một chút.
Nguyên Phục: "..."
Hắn vội hỏi:
- Không biết đội ngũ kia đã rời đi lâu chưa? Sư huynh chỉ dẫn, đợi hoàn thành chuyến này ắt cảm tạ một hai…
Người kia thái độ đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nở một nụ cười thân thiện, đưa tay chỉ về một phương hướng, nói:
- Ở đằng kia, lại xin vào đội nhóm. Xong qua đây kiểm tra lệnh bài rồi ký tên là được.
Nguyên Phục đưa mắt nhìn theo, quả nhiên ở phía xa xa có một đoàn đội đang tụ họp tán gẫu. Hắn không do dự mà tiến đến hỏi thăm.
Đứng đầu nhóm này là một gã nam tử, tuổi có chút cao, tu vi ước chừng là cái Trúc Cơ trung kỳ. Thấy Nguyên Phục hỏi thăm, nam tu sĩ quan sát hắn một lượt, dò hỏi:
- Sư đệ này trông lạ mặt. Không biết là mạch nào đệ tử?
Nguyên Phục đáp:
- Tiểu đệ cô lậu quả văn, chỉ ở trong phòng tiềm tu nên chưa nhập mạch nào cả. Bất quá tu vi cũng miễn cưỡng đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.
Người kia ồ lên một tiếng ngạc nhiên, hai mắt khẽ híp vội đáp lễ lại rồi nói:
-Thì ra là thế, sư đệ công phu ẩn giấu tu vi thật ghê gớm. Làm ta không nhận ra, xin thứ lỗi.
Đoạn lại nói tiếp:
- Sư đệ một mạch tiềm tu mà tu vi đã cao như vậy, ắt hẳn là một cái thiên tài. Vi huynh gọi Lâm Tầm. Không biết sư đệ tính danh là chi? Gặp gỡ bọn ta có chuyện gì nhờ vả?
Nguyên Phục âm thầm thở phào, từ lúc gặp nhóm người này hắn vẫn luôn bị người để ý. Như có như không mấy luồng sát khí, khiến sống lưng lạnh toát. Mãi tới khi hắn báo lên tu vi, mấy luồng sát khí này mới tản đi. Hắn liền nói:
-Tiểu đệ danh hào Nguyên Phục… Không giấu gì sư huynh, tiểu đệ lần này tu luyện thiếu khuyết linh thạch. Cần ra ngoài một chuyến. Vừa rồi định nhận nhiệm vụ thứ 13768, nhưng nghe nói đã có nhóm tiếp. Vậy nên tiểu đệ có ý muốn gia nhập.
Lâm Tầm cười nhạt, nói:
- Thì ra vậy!
Nói rồi lấy trong trữ vật túi ra một tấm minh bài, đưa qua rồi nói. Đem cái này cho đệ tử phụ trách ghi chép, đánh lên dấu ấn liền có thể. Nguyên Phục y lời làm theo.
Xong xuôi mọi việc, Lâm Tầm mới giới thiệu từng người trong đội. Đội ngũ nhỏ chỉ có năm người, tu vi sàn sàn đều là Trúc Cơ trung kỳ.