Yêu Em Đậm Sâu

Chương 35.1

Đường núi gập ghềnh, chiếc ô tô không chạy lên được nên chỉ đành phải đậu ở phía chân núi xa xa chờ đợi.

Lính canh chiếu đèn pin ở phía trước khiến cho cả một vùng đều được thắp sáng bởi tầng ánh sáng vàng của đèn pin. Bọn họ thắp sáng đường đi để Tô Mạn Khanh đi thẳng xuống dưới chân núi.

Mạn Khanh còn chưa đi được vài bước thì cô đã đau đến nỗi mồ hôi lạnh tuôn như mưa. Cô đã quên mất bản thân đã bị trẹo chân khi leo lên núi.

Lăng Tử Phong nhạy bén nắm bắt được sự khác thường của thiếu nữ. Anh lập tức ngồi xổm xuống và cùng với vị bác sĩ đi theo bọn họ kiểm tra vết thương ở chân cô. Anh nhận lấy bình xịt giảm đau từ phía y tá tồi đích thân phun xịt lên mắt cá chân đang sưng tấy của cô và mong rằng điều đó có thể giúp cho vết thương tạm thời tiêu sưng giảm đau.

Lính canh và người hầu khu thấy cảnh tượng này đều đối mặt nhìn nhau và ai nấy đều rất kinh ngạc. Từ trước đến nay, bọn họ chỉ thấy qua cảnh phụ nữ hầu hạ đàn ông, chứ nào có gặp qua cảnh người đàn ông có quân hàm lại đi khom lưng uốn gối, lao tâm lao lực vì một người phụ nữ cơ chứ?

“Lên đi, anh cõng em xuống núi.”

Lăng Tử Phong hoàn toàn không màng đến ánh mắt của người khác, anh chỉ trực tiếp xoay người ngụ ý bảo Tô Mạn Khanh áp người vào lưng anh mà thôi.

Thiếu nữ cắn môi, cô không nghĩ nhiều mà chỉ ngoan ngoãn nằm lên bờ lưng dày rộng rắn chắc của người đàn ông.

Sương mù ở trên núi l*иg lộng, không khí xen lẫn mùi hơi ẩm của đất và cỏ dại.

Tô Mạn Khanh tưởng tượng đến cảnh vừa rồi Hách Liên Triệt đã làm chuyện cầm thú với bản thân ở trong hang động, không được dựa vào Người đàn ông bả vai thấp thấp khóc thút thít.

“Tiểu Mạn Mạn, em đừng khóc nữa có được không?”

Lăng Tử Phong cho rằng thiếu nữ ở trên lưng mình thật sự sợ hãi cho nên cô mới có thể khóc suốt cả cuộc hành trình như thế.

“Em mà khóc nữa sẽ làm quần áo của anh ướt hết. Tối đến, chắc chắn là anh sẽ lạnh cóng trước gió rét mất. Nếu anh bị bệnh thì em không đau lòng sao?” Tuy ngoài miệng trêu chọc cô nhưng trong lòng anh lại đau lòng khi thấy cô khóc.

Mỗi lần nghe thấy tiếng khóc của cô, tim anh lại nhói lên một cảm giác đau nhức. Cái cảm giác đó còn khó chịu hơn nhiều so với việc bản thân bị quân địch bắn trúng động cơ máy bay.

Mạn Khanh ngẫm nghĩ, cô kéo tấm chăn mỏng ở trên người mình về phía người đàn ông, hai hàng nước mắt cũng chậm rãi ngừng lại.

“Em không lạnh, anh tự khoác lên người đi, ngoan.”

Mạn Khanh lắc đầu, cô nức nở “thút tha, thút thít” hỏi: “Anh… Sao anh lại quay về?”

“Nghe nói là buổi phỏng vấn vào nhạc viện sẽ được tổ chức trước thời hạn. Anh sợ rằng em sẽ không mua được vé xe nên anh muốn đưa em cùng đến Uyển Thành.”

Giọng của người đàn ông bình tĩnh: “Vừa đến Phái Châu, anh phát hiện ra toàn thành phố đều trở nên rối loạn. Bộ tư lệnh thông báo là thiếu soái đã mất tích nên mọi người đều lo lắng đến độ luôn chân luôn tay. Lúc đó, khi kiểm tra danh sách nữ sinh ở tòa thị chính, mới phát hiện ra là em cũng không tìm thấy.”

Thiếu nữ trầm mặc, cô càng lúc càng cảm thấy đây chính là một âm mưu.

“Tiểu Mạn Mạn, nếu lại tiếp tục không tìm được em thì chắc chắn là anh sẽ nổi điên lên mất.”

Lời nói của người đàn ông như một cơn gió ấm áp khẽ lướt qua đầu quả tim của Tô Mạn Khanh. Cô hít hà không khí, cô càng lúc càng ôm chặt lấy cần cổ của người đàn ông theo bản năng.

“Thiếu soái đã bảo vệ em dọc đường đi sao?”

Bảo vệ sao?

Suýt chút nữa thì hắn đã ăn sạch cô luôn rồi.

“Phong Tử.” Tô Mạn Khanh thấp giọng gọi tên của người đàn ông: “Đợi đến khi về Phái Châu, em có lời… Em có chuyện muốn nói với anh.”

Cô không dám nói ở đây. Tuy rằng tất cả lính canh có mặt ở đây đều do Lăng Tử Phong mang đến, nhưng người mà bọn họ hoàn toàn tuân theo mệnh lệnh lại là Hách Liên Triệt.

Nếu cô nói lúc này thì chắc chắn cô sẽ hại chính cả hai người bọn họ.

Đôi lông mày của người đàn ông hơi nhíu lại hỏi: “Em muốn nói gì? Bây giờ không thể nói sao?”

Tô Mạn Khanh lặng lẽ quay đầu lại nhìn, cô trông thấy lính canh đang bao vây xung quanh để bảo vệ cho Hách Liên Triệt ở phía sau lưng. Cô càng lúc càng nhỏ giọng hơn thì thầm: “Không… Không thể, đến khi nào chỉ có hai người chúng ta, em mới dám nói.”

“Được. Tiểu Mạn Mạn nhà chúng ta đều có đôi câu nói âu yếm muốn nói với anh.” Người đàn ông cười gian xảo nói: “Xem ra người xưa có câu "cách biệt ngắn ngủi chiến thắng đêm tân hôn" quả là không sai mà.”

Khuôn mặt lấm lem nước mắt của thiếu nữ chợt lúng túng đáp trả: “Lăng Tử Phong, anh… Anh lại nói bậy rồi.”

Người đàn ông bật cười thành tiếng, anh vươn tay đẩy người cô cao hơn chút nữa vì sợ rằng cô sẽ ngã xuống đất.

Đội ngũ di chuyển dài lê thê như một con rồng xanh bay lơ lửng ở trên ngọn núi. Nó từ từ bay uốn lượn luồn lách về phía trước trong đêm khuya đen đặc.

Dương An Hưng đè thấp giọng, ghé sát vào tai của người đàn ông thì thầm: “Thiếu soái, khả năng quân sự của giáo úy Lăng quá mạnh. Nếu chúng ta trực tiếp mang theo các anh em phong toả ngọn núi này. Tôi chỉ sợ rằng quá nhiều chướng cản sẽ làm cho nghi ngờ.”

Vẻ mặt của Hách Liên Triệt nghiêm lại và không tốt: “Sau khi quay về Phái Châu, tự cậu đến chỗ giám quân lãnh năm mươi gậy.”

“Vâng, thiếu soái.” Dương An Hưng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì anh ta cũng da dày thịt béo, năm mươi gậy chẳng qua cũng chỉ là đang gãi ngứa giúp anh ta mà thôi.

Suy nghĩ một chút, Thẩm Trạch Ngôn dặn dò : “Tham mưu Thẩm sẽ ở lại Phái Châu, ông ta bảo thiếu soái không cần phải lo lắng chuyện đó.”