Yêu Em Đậm Sâu

Chương 29

Mạn Khanh không còn nhớ mình đã đứng lên, lảo đảo lê lết về nhà như thế nào nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn trắng như sứ của cô đã chuyển thành màu xanh vì sợ, hệt như bánh đa sũng nước, sau khi bị mưa to ngấm vào đã tạo nên nấm mốc, cẩn thận nhìn lại thì cực kỳ kinh khủng.

Cầu thang cũ kỹ không được sửa chữa phát ra âm thanh kẽo cà kẽo kẹt.

Dì ngủ không yên giấc, giọng nói già nua khàn khàn vang lên yếu ớt cách cửa phòng:"Mạn Khanh, con về rồi à? Sao lại về muộn như vậy?"

Dứt lời, lập tức có một loạt âm thanh sột soạt vang lên, là bà ấy muốn đi dép để đứng dậy xem cô.

"Không sao... Không sao đâu ạ!"

Thiếu nữ cắn chặt cánh môi, nước mắt vẫn trượt xuống theo đuôi mắt: "Dì, con không sao, dì đừng đi tiểu đêm, tránh khỏi đêm hôm khuya khoắt lạnh người."

Tiếng sột soạt dần dừng lại.

"Bếp vẫn để lại nước nóng cho con, còn..." Dì ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: "Còn bánh trôi ủ rượu mà con thích nữa, ăn ủ ấm dạ dày rồi hãy đi ngủ đi. Đi học cả ngày cũng mệt rồi."

Bà ấy nói xong cũng không thấy bên ngoài có tiếng đáp lại, bèn khàn giọng gọi hai tiếng: "Mạn Khanh, Mạn Khanh?"

Ở khúc quanh thang lầu, thiếu nữ đã khóc không thành tiếng từ lâu, một lúc lâu sau mới bật ra được một chữ "Dạ" nhẹ nhàng từ cổ họng.

Gió bấc gào thét, gian phòng đèn dầu, bóng dáng lờ mờ.

Thiếu nữ trốn ở trong phòng lau chùi cơ thể, mỗi một tấc da đều chất chứa đầy hơi thở thiêu đốt nồng nàn của người đàn ông xa lạ, khiến cô khó chịu đến mức buồn nôn.

Cô cúi đầu, chỉ thấy cặp ngực trắng nõn bị phủ kín bởi dấu răng xanh tím, vết nhéo, thậm chí núʍ ѵú bên ngực trái còn sưng lên gấp hai lần bên phải.

Chỉ cần khăn mặt thấp nước ấm thoáng chạm đến là cô đã đau đến mức hít vào một hơi lạnh.

Từ trước đến nay cô tiết kiệm như mạng, lần đầu tiên quăng sườn xám còn chưa cũ vào chậu than thiêu hủy.

Phải biết, bình thường cho dù quần áo có rách, cô cũng may may vá vá, hết năm này sang năm khác.

Nhưng giờ đây lại không muốn, cô không muốn lúc nào cũng có thứ gì đó nhắc nhở cô về cơn ác mộng ập đến trên người mình hôm nay.

Ánh lửa vàng cam bùng lên, lách tách liếʍ vào vải.

Ánh đèn chập chờn phóng đại hình ảnh bộ mô hình máy bay huấn luyện Fw1903 ở đầu giường, lay động chiếu vào mặt tường ố vàng.

Mạn Khanh nhìn qua bóng của máy bay kia, khó chịu hít hít chóp mũi, nhưng mà quanh mình chỉ có mùi khói nồng nặc.

Cô biết Hách Liên Triệt sẽ không buông tha mình dễ dàng như vậy, nếu lần sau anh ta đến nữa thì mình nên ứng biến thế nào đây?

Đương nhiên không thể nói chuyện này với dì, sẽ chỉ làm mệt lòng dì lo lắng thêm.

Vậy đi cục cảnh sát báo án? Nói Hách Liên Triệt xâm phạm cô?

Nếu làm như thế thật thì mới là buồn cười thực sự, nói không chừng còn tự đưa mình vào ngục giam.

Người bình thường chống đối lại quyền quý, thật sự rất khó khăn.

Mạn Khanh thức trắng đêm chưa ngủ, sáng ngày hôm sau đi thẳng đến cục điện báo ở đường Phái Châu.

Nghĩ kỹ, chỉ có thể xin giúp đỡ từ Lăng Tử Phong.

Anh từng nói anh có quen biết với Hách Liên Triệt, là anh em tốt.

Trời tờ mờ sáng, cục điện báo còn chưa mở cửa, Mạn Khanh đứng trong gió bấc, run rẩy chờ đợi.

Trước mắt lại đột nhiên tối sầm lại, mấy bóng đen chợt xuất hiện.

"Cô Tô, trời đông giá rét, Thiếu soái của chúng tôi mời cô lên xe một lát."

Mạn Khanh giương mắt nhìn lên, chính là sĩ quan thân cận của Hách Liên Triệt, lập tức xoay người, không để ý đến nữa.

Sĩ quan thân cận vẫn mỉm cười như trước: "Cô Tô, nếu cô không phối hợp, vậy tôi chỉ có thể dùng biện pháp khác thường thôi."

Nói xong, hai sĩ quan đi lên ghì chặt Tô Mạn Khanh vào trong ô tô.

Cho dù cô có la to như thế nào, người qua đường ở trên đường đều mắt điếc tai ngơ, có mấy thiếu niên muốn xông về phía trước, nhưng vừa thấy là xe quân đội cũng đành phải đứng khựng tại chỗ nhìn quanh.

Thiếu nữ bị sĩ quan nhét vào xe đầy thô bạo, cô vừa thấy được mặt Hách Liên Triệt, toàn thân đã run rẩy không thể nào khống chế được.

Người đàn ông này là cầm thú sao?

Hách Liên Triệt vừa đến chuồng ngựa cưỡi ngựa, toàn thân tỏa ra hơi nóng, cực kỳ đối lập với hơi thở lạnh lẽo trên người phụ nữ.

Anh liếc cô một cái, biết rõ còn hỏi: "Sao? Muốn đánh điện báo, xin giúp đỡ từ Phong Tử?"

Thiếu nữ vẫn run rẩy, khẽ ôm chặt lấy ví tiền của mình, bên trong có toàn bộ gia sản của cô.

"Điện báo một chữ năm tiền, gửi đến căn cứ của trường quân sự phải cần gấp bội." Người đàn ông khinh thường ngạo nghễ nhìn cô: "Chút tiền ấy của cô, đến cả nửa chữ cũng không gửi được."

Nói rồi, lập tức ném túi tiền của Mạn Khanh ra ngoài cửa sổ xe, trong chớp mắt đã không còn thấy tắm hơi giữa không trung nữa.

Khuôn mặt người đàn ông cười nghiền ngẫm, không biết phải chăng là bởi vì ở trước mặt người khác, anh đã quen mang mặt nạ, thần kinh căng thẳng quá độ.

Bây giờ, đứng ở trước mặt người phụ nữ nhỏ này mới cảm thấy có cảm giác thoải mái sung sướиɠ rõ rệt.

Có thể tùy ý làm chính mình.

Đột nhiên, ánh mắt của anh dừng lại bên tay trái của thiếu nữ, chỉ thấy trên đó được quấn một miếng vải rách một cách qua loa, nhìn vết thương hoàn toàn không có vẻ là đã được xử lý.

Phòng vip của bệnh viện, viện trưởng Vương tự tới băng bó vết thương cho cô gái.

Tô Mạn Khanh giống như như tượng gỗ, ngơ ngác mặc cho Hách Liên Triệt loay hoay.

Cô hoàn toàn không biết rốt cuộc là anh có ý gì, làm cô bị thương, rồi ép buộc bắt cô đến bệnh viện, trêu đùa cô như thế này, vui lắm sao?

"Thật xin lỗi, Thiếu soái..." Hộ sĩ bưng lấy khay, không cẩn thận đυ.ng vào Hách Liên Triệt, vội cúi đầu tạ lỗi.

Mạn Khanh vốn cho là anh sẽ tức giận, không ngờ đến cả lông mày anh cũng không hề nhíu lại, chỉ lạnh giọng nói: "Không sao."

Thực sự là dáng vẻ của một công tử nhà giàu có giáo dưỡng, hệt như hai người khác nhau so với lúc ở trước mặt mình.

Viện trưởng Vương thấy mặt thiếu nữ đầy vẻ lo lắng, lập tức an ủi: "Xin cô Tô cứ yên tâm, cũng không bị thương tới gân cốt, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi."

Mạn Khanh há to miệng, nhìn qua viện trưởng già tóc hoa râm trước mặt, cũng không biết xin giúp đỡ có tác dụng hay không.

Nhưng nằm ngoài dự đoán, người đàn ông cũng không tiếp tục ép cô đi nữa, đến lúc đi qua đường Phái Châu, không để ý đến sự sống chết của cô, vứt mạnh cô xuống từ trên xe.

"Ngăn cản tất cả điện báo và thư từ gửi cho giáo úy Lăng." Ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng, nhìn qua bóng người nhỏ nhắn yếu ớt càng ngày càng nhỏ dần trong kính chiếu hậu, giọng điệu nhấn mạnh: "Bao gồm cả những gì giáo úy Lăng gửi ra ngoài, tất cả đều phải đưa cho tôi xem trước."

Nghe vậy, Trầm Trạch Ngôn muốn nói lại thôi, suy nghĩ một lát, đành phải gật đầu làm theo.