"Từ lúc mẹ của cậu ấy rời đi, cậu ấy chưa từng ăn trứng luộc trà."
"Tôi... Tôi biết rồi." Tuy rằng Lăng Tử Phong chưa từng nhắc tới chuyện gia đình trước mặt cô, nhưng dường như Tô Mạn Khanh đã ý thức được cái gì, bèn nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Sau này tôi sẽ không làm nữa."
Miệng người đàn ông cắn vào lòng trắng trứng, sau đó ghét bỏ bỏ nó vào mâm thức ăn, nhận lấy khăm mềm sĩ quan cận thân đưa tới để lau tay, lại nhíu lông mày uống một ngụm nước long nhãn, mày nhíu lại càng sâu.
Mạn Khanh sợ đến mức trái tim sắp vọt ra khỏi cổ họng. Tuy rằng cô cũng không phải là làm cho người đàn ông trước mắt này ăn, nhưng nếu như chọc giận anh ấy không thích thì cái hậu quả này, chắc chắn mình không thể gánh được.
"Cô cảm thấy cô xứng với Phong Tử sao?" Người đàn ông bưng chén cà phê nóng, mặt không thay đổi đặt câu hỏi với thiếu nữ ngồi đối diện.
Một câu nói đã khiến cô sợ đến run lẩy bẩy.
"Tôi... " Cổ họng thiếu nữ như bị mắc nghẹn, âm thanh nhẹ như mây trôi: "Tôi không phải người..... Như thiếu soái nghĩ đâu."
"Lăng gia là nhà giàu nhất của Uyển Thành, cha cậu ấy sẽ không cho phép cậu ấy cưới một đứa con gái nhà nghèo." Người đàn ông nhấp một ngụm cà phê, chén đĩa màu trắng phát ra một tiếng vang giòn.
Đôi bàn tay mỏng manh tinh tế của thiếu nữ vặn chặt sườn xám, sắc mặt càng trắng bệch, chỉ cảm thấy bản thân mình như một chiếc lá rụng, bị gió lớn lạnh lẽo cuốn vào vực sâu.
"Gia thế của cô không thể giúp đỡ được cho cậu ấy chút nào, dù là sau này cậu ấy có tòng quân bỏ công việc buôn bán của gia đình đi chăng nữa." Giọng người đàn ông lạnh lùng, nhưng từng chữ nói ra lại vô cùng độc ác: "Cô, chỉ có thể trở thành vật cản của cậu ấy."
Mạn Khanh hít sâu một hơi, từ khi Lăng Tử Phong xuất hiện cô chưa từng chịu qua sự nhục nhã cỡ này.
Anh luôn luôn xuất hiện bên người cô đúng lúc, bảo vệ cô, động viên cô, làm cho thế giới vốn toàn một màu xám xịt tối tăm dần dần lại có thêm chút màu sắc sáng sủa.
Chiếc đồng hồ pha lê tráng men kêu tích tắc, hai người đều không nói chuyện, trong phòng là một khoảng im lặng dài dằng dặc.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa ầm ầm, sĩ quan cận thân sai người bưng nồi lẩu thập cẩm bốc lên khói trắng ào ào vào trong phòng, trong lúc nhất thời mùi thơm phức của đồ ăn tỏa khắp cả gian phòng.
Thừa dịp cửa phòng mở ra, Tô Mạn Khanh tông cửa xông ra, chạy một mạch tùng tùng tùng xuống cầu thang, không nhìn đến ánh mắt kinh ngạc của cảnh vệ, không ngừng chạy ra ngoài.
Ngoài trời, mưa ngừng mây bay, bóng đêm mờ mịt, không khí như được lọc sạch, trong vắt mà lạnh lẽo, hít vào trong phổi, giống như một thứ vũ khí sắc bén nhất, mạnh mẽ đâm vào lục phủ ngũ tạng, chém ra đầy rẫy những vết thương.
Tô Mạn Khanh che miệng lại, không để cho mình khóc thành tiếng, hai chân còn chưa chạy được vài bước thì xung quanh đột nhiên có khoảng hai mươi mấy con chó lớn lông ướt đầm nhảy ra, tiếng gầm như gấu long trời lở đất, đứng lên còn cao hơn cô.
Mấy con chó này không đợi cô phản ứng lại, đã mau chóng vây xung quanh cô, men theo ánh sáng của đèn đường bộ tư lệnh, cô có thể nhìn thấy chúng nó hung tàn lè lưỡi về phía mình, hàm răng nhọn và dài, khϊếp người đáng sợ, nước dãi chảy tí tách, không ngừng lăn xuống mặt đất, tụ thành một vũng nước u ám mờ mịt
Bởi vì khi còn nhỏ Mạn Khanh từng bị chó đuổi theo, nên từ đó tới giờ sợ chó nhất, cay mũi, gần như muốn khóc ra thành tiếng.
Chỉ thấy đầu lưỡi của con chó lớn kia đỏ như máu, quả thực giống như một con sói đói hung ác, cô dứt khoát quyết tâm, nhắm mắt lại không nhìn nữa, chỉ là vẫn không thể khống chế được thân thể của mình, run lên cầm cập.
"Đừng đi chuyển!"
Một giọng nam từ tính bình tĩnh truyền tới từ đằng sau, kèm theo âm thanh lộc cộc của giày chiến dẫm lên mặt đất, đang áp sát từng bước về phía cô.
"Đưa tay cho tôi "
Người đàn ông đi đến bên cạnh cô, có lẽ là vừa mới đi ra từ bên trong, trên người vẫn tràn ngập nhiệt độ ấm áp ẩm ướt.
Thiếu nữ không nhúc nhích, chỉ là chậm rãi mở mắt ra, nhìn anh ấy.
Vậy mà lại là.... Thiếu soái.
Người đàn ông đã sớm tháo bỏ nút thắt của đồng phục màu xanh sẫm, để lộ ra áo sơ mi màu trắng ở bên trong, là cái mà cô may cho anh ấy.
Dưới bóng đêm mát mẻ lại càng hiện ra mày kiếm mắt sáng, khí khái anh hùng hừng hực.