Cô há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói: “Anh không muốn quay về Uyển Thành sao?”
“Không muốn.” Anh khẽ nâng cằm lên rồi nghiêm túc nói: "Anh muốn ở cạnh em và cùng nhau lái máy bay. So với đất liền, anh càng yêu thích sự giản đơn và tự do ở trên bầu trời xanh hơn.”
Anh xoa nhẹ hốc mắt đang xúc động, hơi nước ướŧ áŧ bốc hơi giữa các khớp ngón tay.
“Vì sao anh lại không nói với thiếu soái?” Cô quay mặt đi, nhìn về phía những đám mây đầy màu sắc trôi lững lờ ở trên bầu trời.
Lăng Tử Phong nhắm mắt lại, anh tùy ý để cơn gió đêm hôn lên khuôn mặt mình. Giữa đôi lông mày hơi giãn ra, anh cười nhẹ đáp: “Ngài ấy cũng muốn tốt cho anh thôi.”
Bởi vì muốn tốt cho anh thì sao anh ấy lại đưa ra quyết định trái với mong muốn của anh cơ chứ?
Tô Mạn Khanh không hiểu, cô lại nghĩ đến cảnh tượng lần trước ở trong cửa tiệm may. Một lúc lâu sau, cô mới trầm giọng nói một câu: “Thiếu soái này rất kỳ lạ.”
Người đàn ông bật ra tiếng xì cười vui vẻ, anh giơ tay lên bẹo má thiếu nữ nói: “Lần đầu tiên mà anh trông thấy ngài ấy cũng cho là như vậy.”
“Mỗi lần tan học, các nam sinh đều cầm theo một cây gậy gỗ và súng chạy quanh lớp học. Chỉ có một mình ngài ấy như một cô bé ngồi ở một góc khuất nắng chỉ lẳng lặng ngồi xếp những khối gỗ một mình. Lúc xếp sai vị trí, ngài ấy chỉ đẩy ngã chúng rồi xếp lại từ đầu mà thôi. Nếu bị người khác bắt nạt thì ngài ấy cũng chỉ cúi đầu mà chẳng hề hé răng.”
“Kể từ lúc đó, anh cảm thấy mình nên bảo vệ ngài ấy để ngài ấy không chịu một chút tổn thương nào cả. Cho dù sau này biết ngài ấy đường đường là cháu trai của tổng tư lệnh liên quân và có nhiều cảnh sát, lính hầu ở bên cạnh, nhưng anh vẫn muốn tiếp tục bảo vệ ngài ấy. Khi ngài ấy bị tổn thương, anh chính là người đầu tiên xông ra và không chút do dự mà che chắn ở trước mặt ngài ấy.”
Khóe miệng của người đàn ông trùng xuống rồi lại nhếch lên, anh nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Em và Triệt đều là người mà anh muốn bảo vệ.”
“Ha ha, hình như hơi có chút làm màu nhỉ.” Lăng Tử Phong đột nhiên bật cười ha hả. Anh tùy tiện rút cọng cỏ xanh đang ngậm ở trong miệng ra, tầm mắt của anh phóng về phía xa xăm rồi ngừng nói.
Mạn Khanh nhìn về phía người đàn ông, cô chỉ thấy hoàng hôn không rõ và chạng vạng đan xen vào nhau tạo thành một bức tranh mơ hồ chiếu lên khuôn mặt mà làm phai mờ những đường nét rắn rỏi và sâu sắc của anh.
Không hiểu sao cô lại sợ hãi việc anh sẽ đột nhiên biến mất nên cầm lòng không đặng mà đặt bàn tay trái lên gương mặt anh như thể muốn cố gắng chạm vào hình dáng chân thật này vậy.
Giây tiếp theo, một bàn tay to nóng bỏng hơn của người đàn ông bao trọn lấy mu bàn tay nhỏ của cô giống như anh đang nắm giữ một món bảo vật quý giá mà nắm chặt không buông.
Anh chấp nhất đặt bàn tay trái của thiếu nữ ở trên khóe miệng, dịu dàng hôn rồi hỏi: “Nếu thêm một chút thời gian nữa thì em có thích lại anh hay không?”
Mặt trời đã lặn, những đám mây cũng trôi mất dạng như thể ban ngày đang nhường chỗ cho bóng đêm ngự trị.
“Em không biết cái gì được gọi là thích, nhưng em chỉ biết là ở bên anh mang lại cảm giác rất an toàn.” Mạn Khanh rút tay từ trong lòng bàn tay của người đàn ông ra, cô thành thật trả lời.
“Không sao cả. Anh sẽ chờ đến khi em thích anh thì thôi. Nếu một năm không đủ, vậy thì chờ mười năm. Nếu mười năm không đủ, vậy thì đợi một trăm năm. Tiểu Mạn Mạn, anh sẽ theo đuổi em đến chân trời góc biển.”
Tô Mạn Khanh chưa từng nhận được sự theo đuổi mãnh liệt của một người khác phái như vậy. Cô chỉ cảm thấy những câu nói âu yếm này giống như một chất keo đậm đặc len lỏi từng chút một từng chút một vào trái tim và từ từ hàn gắn miệng vết thương đã tích tụ qua nhiều năm thời gian ở trong đó.
Màn đêm ở trên núi tĩnh lặng, ánh trăng nghiêng nghiêng về phía tây chiếu lên khe hở lưa thưa trên lá trúc tạo thành khung cảnh như lốm đốm tuyết trắng rơi rớt còn sót lại từ mùa đông.
Khi đi ngang qua khu rừng trúc nhỏ, thiếu nữ kinh ngạc thốt lên: "Cây trúc nở hoa rồi!”
Những đoá hoa trúc màu vàng kim trông giống những vì sao lấp lánh trên trời cao.
“Em thấy lạ như vậy sao? Lúc trước, anh tặng hoa hồng cho em cũng không thấy em kích động đến vậy.”
“Cây trúc rất ít khi nở hoa, bởi vì…”
“Vì sao?” Người đàn ông khép chặt khe hở chiếc áo khoác giúp cô, cặp mắt đen hơi sâu tò mò chăm chú nhìn cô.
Mạn Khanh lắc đầu, miễn cưỡng cười đáp: “Em không nhớ rõ, nghĩ không ra.”
“Cô bé hay quên!”
Mạn Khanh đi theo người đàn ông tiến về phía cổng trường. Khi đi được vài bước, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô quay đầu lại để ngắm nhìn chúng một cái.
Cô chỉ thấy hoa trúc hoa dưới ánh trăng mờ ảo đung đưa nhẹ trong gió.
Nhớ tới câu thường nói của dì “Cây trúc nở hoa, ắt có hoạ lớn”, bỗng nhiên, trái tim của cô đập lỡ một nhịp.
Cô dựa cả người sát về phía anh tựa như đang tìm kiếm cảm giác an toàn, cô càng lúc càng dựa sát vào anh hơn nữa.