Những đoá hoa tươi được thả từ trên cabin xuống đất đã bị lấy sạch chưa đầy nửa giờ đồng hồ.
Cho dù Tô Mạn Khanh không quan tâm đến thì cô cũng biết được vài thông tin từ trong cuộc trò chuyện của các nữ sinh.
Hoá ra, loài hoa này có tên là Marie Victorin, một giống hoa vừa mới được nghiên cứu ra tại Vân Nam. Màu sắc của cánh hoa sẽ chuyển màu từ trắng sang đỏ theo thời gian, nó tượng trưng cho tình yêu càng thêm sâu đậm của cặp đôi đang yêu nhau.
Có điều, chuyện này không liên quan gì đến cô.
Lúc này, cô đang nắm chặt tờ phiếu đăng ký nhập học đứng ở trước phòng giáo viên. Cô do dự không biết nên mở miệng như thế nào với Miss Chu để cô ấy ký tên giúp mình.
Trước nay, Miss Chu luôn là một giáo viên cực kỳ nghiêm túc. Khoảng thời gian trước, có không ít bạn học tìm cô ấy để nhờ ký tên đều bị cô ấy vô tình đuổi về.
“Tiểu Mạn Mạn nhà chúng ta rất đặc biệt. Toàn bộ nữ sinh trong trường đều cài hoa nhưng chỉ có em là khinh thường thôi.”
Giọng nói rõ ràng và mát lạnh của người đàn ông vang lên từ trên đỉnh đầu của Tô Mạn Khanh.
Không cần nhìn thì cô cũng biết đó là Lăng Tử Phong. Bởi vì mấy ngày nay, anh thường xuyên tới trường học nên cô sớm đã không còn chống cự anh giống như trước đây nữa.
Thậm chí nếu một ngày nào đó cô không còn nhìn thấy anh ở trường thì cô sẽ cảm thấy có chút không quen nữa.
Người đàn ông móc một đoá hoa hồng đỏ từ trong chiếc áo khoác áo khoác ra rồi mỉm cười nói: "Đoá hoa này được chính tay anh hái xuống, nó chính là đóa hoa hồng đỏ duy nhất trong toàn bộ vườn hoa.”
Thấy thiếu nữ không vươn tay ra nhận hoa, anh lại nói tiếp: “Anh đặc biệt lái máy bay đến Vân Nam chỉ vì đoá hoa này.”
Mạn Khanh bĩu môi, cô trêu ghẹo anh một cách hiếm có: “Anh lãng phí dầu nhớt như thế, thiếu soái không phạt anh sao?”
Lăng Tử Phong duỗi tay xoa nhẹ lên mái tóc cô, anh há miệng vừa định nói gì đó thì lại trông thấy vẻ mặt của cô đột nhiên hồi hộp. Cô nắm chặt tờ giấy ở trong tay, tầm mắt cô chăm chú nhìn vào bóng dáng của người phụ nữ vừa mới bước ra khỏi phòng giáo viên.
“Miss, Miss.”
Trong lúc Mạn Khanh đang do dự, Lăng Tử Phong đã giành lấy phiếu đăng ký từ trong tay cô rồi tiến lên gọi Miss chu.
“Có chuyện gì?” Bước chân của Miss chu ngừng lại, cô ấy nhìn bọn họ qua chiếc kính tráng gương đầy lạnh lẽo.
Lăng Tử Phong chìa tờ phiếu đăng ký sang nói: “Làm phiền cô ký tên giúp chúng tôi.”
Tô Mạn Khanh trông thấy vẻ mặt nghiêm túc của Miss Chu khi xem xét phiếu đăng ký, tức thì trống ngực đập dồn dập, cô sợ sẽ bị từ chối.
“Tôi nhớ rõ cô.” Miss Chu móc một cây bút máy từ trong túi của bộ âu phục ra, cô ấy vừa ký tên vừa nói: “Trong buổi kiểm tra nhạc cụ học kỳ một, khả năng đàn dương cầm của cô thật sự không tồi.”
Sau khi ký tên xong, cô ấy đưa lại phiếu đăng ký kèm theo một nụ cười hiếm thấy: “Cố lên, mong chờ cô trở thành đàn em của tôi.”
Tô Mạn Khanh không thể tưởng tượng được mà nhìn chằm chằm vào tờ phiếu đăng ký nhập học kia.
Không ngờ vậy mà chuyện này lại đơn giản như vậy.
“Em mặt ủ mày ê vì chuyện này sao?” Người đàn ông xoay đoá hoa hồng đỏ ở trên tay.
Thiếu nữ gật đầu, cô ôm chặt phiếu đăng ký vào trong ngực.
“Tiểu Mạn Mạn. Sau này, em muốn gì thì hãy chủ động nói với anh. Em không nói thì làm sao người khác biết được? Còn việc người ta từ chối hay đồng ý là chuyện của họ. Nhưng nếu em không nói thì sẽ vĩnh viễn hối hận đó.”
Thiếu nữ cúi đầu nói nhỏ: "Em không dám.”
“Có cái gì mà không dám chứ? Cho dù người có dữ dằn đến đâu thì họ cũng phải ăn, uống, đi tiêu, đi tiểu. Khi em nghĩ đến hình ảnh đó thì tất nhiên là em sẽ không còn cảm thấy sợ nữa.”
Vừa dứt lời, Tô Mạn Khanh xì cười thành tiếng. Cô chủ động duỗi tay nhận lấy đoá hoa hồng đỏ ở trong tay người đàn ông.
“Anh tin rằng khi thời gian trôi qua, hoa hồng trắng sẽ biến thành hoa hồng đỏ. Giống như… Tiểu Mạn Mạn, em cũng sẽ nhất định yêu anh vậy!”
Giọng nói gợi cảm tự tin của người đàn ông sắc trời ráng chiều chiếu nhẹ nhàng xuống người thiếu nữ.
Cô không khỏi ngửa cổ và hơi nheo mắt nhìn về phía anh.
Chỉ thấy ánh sáng ngưng tụ phủ lên cả người anh một tầng ánh sáng vàng xù xù như lông tơ. Ngược lại, hình ảnh đó mang đến cảm giác đẹp trai dịu dàng.
Mạn Khanh nhìn rồi lại nhìn, cô cầm lòng không đặng mà nở nụ cười.