Yêu Em Đậm Sâu

Chương 12

Trạm phía nam của Phái Châu, xe lửa chuyển động ầm ầm.

Lăng Tử Phong kéo Tô Mạn Khanh chạy thẳng đến sân ga.

Bắt gặp một cái đầu nhỏ nhô ra từ cửa sổ xe, vung vẩy tay phải giữa không trung: "Anh Phong, em ở đây."

Cô bé mặc quần áo sạch sẽ, hai gò má trắng như tuyết, cười lên một tiếng là hai má đồng tiền sẽ lúm xuống, rất đáng yêu.

"Anh Phong, em cứ nghĩ anh sẽ không đến tiễn em."

"Đã đồng ý với em rồi thì đương nhiên sẽ tới."

Người đàn ông mở chiếc hộp thiên nga lông nhung màu hồng ra, bên trong là một vương miện bằng thủy tinh nho nhỏ, tuy nhỏ nhưng lại tinh tế lung linh, mặt vương miện là hình bông tuyết lục giác màu xanh băng, lấp lánh chói mắt, đẹp đẽ mà mộng ảo.

"Sinh nhật vui vẻ."

Đôi mắt cô bé thoáng chốc đã đầy nước, cô bé hít mũi bối rối: "Cảm ơn... Cảm ơn anh Phong."

"Chị gái ơi, chị có thể giúp em đeo lên không?" Cô bé lại quay sang nhờ chị gái bên cạnh.

Mạn Khanh gật đầu, lấy đồ trang sức từ trong hộp ra, buộc lại mái tóc dài cho cô bé, cẩn thận đội vương miện lên ngay ngắn.

Nửa giờ trước, Lăng Tử Phong không để ý đến sự chống cự của cô, kéo cô đến cửa hàng trang sức.

"Chọn giúp tôi một cái vương miện công chúa, tôi muốn làm quà sinh nhật tặng cho một em gái nhỏ."

Mạn Khanh vốn cho rằng cô bé này là em gái của anh, nhưng bây giờ nghe thấy khẩu âm đặc giọng Phái Châu thì biết ngay là không phải.

Bóng đêm âm u, vương miện sáng chói nhấp nháy lóe lên theo từng động tác của cô bé, cũng như trời cao đầy sao sáng rực rỡ, khiến cho những hành khách xếp hàng lên xe, tranh nhau dừng bước lại nhìn.

"Đẹp không?"

Khuôn mặt cô bé ánh lên sắc hồng, thỉnh thoảng dùng tay sờ sờ vương miện, sợ nó sẽ tan biến vào hư không.

"Đẹp lắm." Người đàn ông gật đầu, vuốt thẳng những sợi tóc rối giúp cô bé: "Ngoan nhé, xuống xe lửa sẽ có anh trai đến đón em."

Đối diện với sân ga, bên quán nhỏ có tiếng rao hàng cất cao giọng, thỉnh thoảng có mùi thức ăn bay đến, ở góc vắng người phía tây có tiếng loa phóng thanh ồ ồ, đang chuẩn bị triệu tập lần cuối cùng.

Đột nhiên người đàn ông nói với cô bé: "Đợi anh một lát."

Mạn Khanh thấy anh bước dài một bước, thành thạo vượt qua lan can, dáng người phóng khoáng, lúc trở lại, tay cầm hai bình nước ngọt, bình thủy tinh sóng sánh nước dưới ánh trăng, rất giống hai bình ngọc lưu ly chuyển động.

"Anh nhớ em từng nói thích uống nước Hà Lan, bình này uống trên đường, còn bình này mang về cho em trai uống, được không?"

Mặc dù người đàn ông mặc đồng phục lạnh lùng nhưng lúc nói những lời này lại toát lên vẻ ấm áp dịu dàng, khiến Mạn Khanh không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc.

Đoàn xe lửa dài rồng rắn bốc lên từng luồng khói trắng, bắt đầu chuyển động nhanh dần dọc theo đường ray, cho đến lúc biến mất ở cuối tầm mắt.

Trên đường trở về, hai người đều yên lặng không nói gì.

Mạn Khanh vốn cho rằng bé gái đó là em gái của anh, nhưng khẩu âm Phái Châu đậm như thế này, sao lại là em gái anh được chứ?

Lăng Tử Phong nhìn ra nghi ngờ của cô, bèn kéo cô lại cạnh mình, thản nhiên nói: "Anh trai cô bé là phi công của quân Tống, đã tử trận."

Quân Tống vốn là quân coi giữ Phái Châu, từ sau khi giao chiến với quân Vĩnh, hao tổn hết tinh nhuệ thì bắt đầu huấn luyện binh lính bình thường lái phi cơ làm đội cảm tử.

Nhưng mà chưa bay đầu đủ số lần huấn luyện đã ép buộc bọn họ lên máy bay bắt đầu chiến đấu, tạo thành thảm kịch hàng loạt người lái máy bay ngã chết.

"Trong nhật ký phi hành của cậu ta viết em gái mình lưu lạc ở phố Đồng Hoa, tâm nguyện lớn nhất là cứu được em gái ra, trải qua sinh nhật tròn chín tuổi của cô bé."

Lăng Tử Phong nhớ đến bức tranh cuối cùng chưa được hoàn thành của nhật ký phi hành kia, bé gái mặc váy công chúa, đầu đội vương miện thủy tinh, cúi đầu, đang thổi những ngọn nến bên trên bánh kem.

Có lẽ cho dù lúc này em gái có thế nào thì trong lòng anh trai, em mãi mãi là cô công chúa nhỏ được yêu chiều vô cùng.

Lăng Tử Phong không thể không thừa nhận bức tranh kia đã khiến anh rung động mãnh liệt, tự lựa chọn làm không quân cũng chỉ bởi vì nó đủ sạch sẽ, sạch sẽ đến mức không liên quan đến bất kỳ dân thường dưới mặt đất nào, là trận chiến hoàn toàn giữa đàn ông với nhau trên không trung.

Nhưng đúng thật là như thế này không?

Vậy tại sao khi anh bắn rơi phi công chưa trải qua huấn luyện nghiêm ngặt lại cảm thấy khó chịu đến vậy chứ.

Mạn Khanh kinh ngạc ngẩng lên, mắt nhìn chăm chú người đàn ông, trăng thanh gió mát chiếu rọi gương mặt quật cường của anh. Người đàn ông ngạo nghễ đến nhường này lại toát ra vẻ bi thương.

Vốn cho rằng anh chỉ đến đường Đồng Hoa để tìm vui hưởng lạc, không ngờ lại là đi cứu người. Lại nhớ đến cảnh tượng ở Thải Chi Trai vừa rồi, trong tiềm thức Mạn Khanh lập tức cảm thấy người đàn ông trước mắt này cũng không phải là đồ hiểm ác.

Cho dù là lần này hay là lần trước cũng đều nhờ anh ra tay giúp mình, nghĩ vậy cô lập tức cúi đầu xuống, khẽ cắn cánh môi hồng phấn, nói: "Cảm ơn."

Vẻ lo lắng vừa rồi của người đàn ông đã tan biến hoàn toàn, rũ mắt, tò mò thăm dò cô: "Hóa ra là cô biết nói chuyện à?"

Nếu cô còn không nói nữa thì anh thật sự nghĩ rằng cô bị câm.

Trong bóng đêm mịt mờ, anh ngóng nhìn thiếu nữ đỏ mặt, bỗng nhiên nhớ đến việc cô đã gảy bài « thiếu nữ cầu nguyện » ở câu lạc bộ phi hành.

Trong nhạc điệu khi thì dịu dàng, khi thì u buồn, dường như cô đang đứng ở nơi sâu thẳm tận cùng của rừng rậm xanh biếc, thành kính cầu nguyện, vô số chim bồ câu trắng bay vuth qua người cô, từng tia sáng bay lên.

Đẹp đến mức như thơ như hoạ, đủ để khiến anh vừa gặp đã cảm mến.