Xế chiều trời có dấu hiệu đổ mưa, mười mấy chiếc xe quân đội dừng ở đường số bốn Bái Châu, vệ sĩ giống như từng điểm đen, chỉnh tề có thứ tự tản ra khắp nơi trong con phố.
Sĩ quan cận thân bung chiếc dù màu xám đậm lên, bước nhanh lại tới đây mở cửa xe.
Người đàn ông bước xuống xe, đứng ở ngã ba đường tối mịt hỗn loạn, quần lính màu xanh sẫm bao quanh đôi chân dài thẳng tắp, càng thể hiện ra khí chất mạnh mẽ hơn người.
Tầm mắt của anh ấy dừng lại ở tiệm may cách đó không xa một lúc, chỉ thấy bức tường ố vàng sụp xệ lộ ra sự cũ rích đang lung lay sắp đổ trong cơn mưa to gió lớn.
Chiếc đèn dầu soi sáng bàn khâu, phấn may và kim chỉ chất đầy bàn, lộn xộn và bừa bãi.
Cái giá gỗ treo áo ở trong góc tường chỉ treo vài chiếc sườn xám bằng tơ lụa vừa mới được may xong, hình như còn chưa kịp làm phẳng, đầy nếp gấp cong cong gập gập, vô cùng dễ thấy.
Mí mắt thiếu nữ buông xuống, cầm thước dây, tập trung cẩn thận đo số vòng eo của anh ấy.
Trong ánh sáng rõ ràng, anh ấy có thể nhìn rõ được mỗi một sợi lông tơ nhỏ bé sau chiếc cần cổ trắng nõn như ngọc của cô gái đang phát ra ánh sáng màu vàng, đột nhiên khiến anh liên tưởng đến quả đào thơm ngát mọng nước, rất muốn cắn xuống một cái.
Trên người anh mang theo hơi lạnh ẩm ướt của trời mưa, mà quanh người cô lại là hương thơm ấm áp ngọt ngào khô ráo.
Hầu kết của người đàn ông khẽ di chuyển, thiếu nữ chăm chú đo xong vòng eo, lại nhón chân lên, duỗi bàn tay ra đo chiều dài vai cho anh ấy.
Cô mặc một bộ sườn xám thêu hình phượng hoàng có cổ, mái tóc màu đen tuyền được buộc gọn gàng bởi mảnh vải vụn thêu hoa, thướt tha như một cây hoa Ngọc Lê nở muộn, có một sự thanh lịch xinh đẹp không nói rõ được.
Hách Liên Triệt có chút không quen, từ trước tới giờ anh ấy đều căm ghét việc những người phụ nữ xa lạ đến gần mình, nhưng người phụ nữ trước mặt này khiến cho anh ấy thả lỏng sự cảnh giác của mình mà chẳng có lý do nào.
Tô Mạn Khanh ghi chép tất cả những số đo lên trang giấy, ngước mắt lên nhìn người đàn ông cao quý đẹp trai, câu nói "Sau bảy ngày có thể tới lấy hàng" bị nghẹn lại trong cổ.
Cô không thể hiểu được chỉ bằng chất liệu và sự tinh tế của chiếc áo sơ mi anh ấy đang mặc thì sao lại phải đến thăm tiệm may nhỏ của bọn họ?
Sĩ quan cận thân rất tinh tế, cười cười gật đầu với thiếu nữ như một lời chào.
"Cái kia... Sau bảy ngày là có thể đến lấy hàng, chúng tôi cũng có thể giao hàng tới cửa, chỉ có điều sẽ mất tiền đi lại."
Sĩ quan cận thân nở một nụ cười thân thiện: "Làm phiền tiểu thư, sau đó tôi sẽ phái người đến lấy."
Trong lòng sĩ quan hiểu rõ, tất cả những thứ thiếu soái mặc trên người, đặc biệt là áo sơ mi, comple. Tất cả đều được chế tác bởi cửa tiệm trăm năm ở Luân Đôn, lại được vận chuyển qua máy bay chuyên dụng rồi mới đưa về nước.
Lần này lại gióng trống khua chiêng tới cửa tiệm cắt may nhỏ này thì khẳng định không phải vì mua quần áo.
Nhưng mà trong tiệm may cũ kỹ này, ngoại trừ thiếu nữ trước mắt thì còn có thứ gì đáng để cho thiếu soái đặc biệt tới một chuyến đây?
"Vui lòng không tiết lộ số đo này cho người khác. Khi làm quần áo sẽ sử dụng vải vóc đặc biệt của chúng tôi, trong quá trình phải đảm bảo không có thứ gì có thể gây hại cho người mặt, sau khi làm xong quần áo, chúng tôi sẽ có chuyên gia tiến hành kiểm tra đo lường nghiêm ngặt, phiền cô trăm ngàn lần không nên mang suy nghĩ gặp may."
Sĩ quan cận thân gọi người mang hai cuộn sợi tổng hợp Tuyết Lê lớn được nhập khẩu đến, nói liên miên cằn nhằn dặn dò một đống lớn, Tô Mạn Khanh nghe xong thì sắc mặt khẽ trắng bệch, đứng ngẩn người ở nơi đó không dám phát ra một chút âm thanh.
Ánh trăng chiếu rọi vào Bộ Tư Lệnh nguy nga lộng lẫy, như muốn gột rửa.
Sĩ quan cận thân tiến lên phía trước báo cáo, nói là điện thoại của tiểu thư Tĩnh Nghi, hỏi anh ấy có muốn nhận hay không.
Hách Liên Triệt đóng tài liệu việc quân trong tay lại, gật gật đầu.
"Ngày hôm nay em đi xem một bộ phim điện ảnh rất hay đó nha, anh đoán xem nó tên gì?" Ở đầu dây bên kia, Lăng Tĩnh nghi vui vẻ như một chú chim sơn ca nhỏ.
Người đàn ông hơi nhíu mày, sĩ quan cận thân ở bên cạnh vừa nhìn thì đã hiểu ngầm trong lòng, nửa phút sau viết chữ lên một tờ giấy, đưa tới.
"Loạn thế giai nhân?"
Người đàn ông đọc dòng chữ trên giấy.
"Không đúng."
"It happened one night?"
"Không đúng."
"Tiểu thành chi xuân?"
"Không đúng!"
...
Người đàn ông không vui, ném ánh mắt sắc lạnh cho nhóm trợ lý ở góc bên kia, lập tức khiến cho cả đám người sợ đến mức mồ hôi lạnh đầm đìa, không dám thở mạnh.
"Em nói này thiếu soái, đã đến lúc anh phải cân nhắc tuyển chọn một nhóm trợ lý nữ rồi, nếu không phải vậy thì sao có thể dỗ con gái nhà người ta được! Không phải anh hay nói rằng đánh trận phải biết địch biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng sao?" Lăng Tĩnh Nghi bật cười: "Được rồi, không đùa anh, là City Lights của Chaplin."
Hách Liên Triệt lại mở ra tài liệu một lần nữa, tùy ý hỏi: "Nói về cái gì?"
"Một kẻ lang thang đáng thương đã yêu một cô gái mù bán hoa, vì để trị bệnh cho cô ấy mà chạy khắp nơi để kiếm tiền. Ôi, tình yêu của bọn họ thật khiến người ta cảm động." Giọng nói của Lăng Tĩnh Nghi mang theo chút nghẹn ngào, giống như vẫn đang chìm đắm trong câu chuyện xưa của bộ phim điện ảnh.
Người đàn ông lật trang giấy, hững hờ lên tiếng: "Ừ."
"Anh đang qua loa lấy lệ với em." Thiếu nữ tức giận trách móc: "Em không để ý đến anh nữa!"
"Lăng tiểu thư, cái này còn gọi là qua loa sao? Từ trước đến nay anh chưa từng nói chuyện điện thoại với người khác nhiều hơn một phút." Giọng người đàn ông khàn khàn, cười nhẹ: "Em có muốn nhìn đồng hồ trên tay một chút không, chúng ta đã nói chuyện nửa giờ rồi."
"Em không nhìn." Lăng Tĩnh Nghi hờn dỗi, thương tâm nói: "Nghe nói sau khi thiếu soái đóng quân ở Phái Châu, cứu được tiệm may trong toàn thành, gần như mỗi một cô gái đều bận rộn đi làm sườn xám mới. Hừ, đoán được hiện tại nhất định được châu thoa (trâm tóc của người phụ nữ thời xưa) vờn quanh, tất cả đều là người đẹp chứ?"
Tiệm may...
Anh ấy lại nghĩ đến người phụ nữ lúc chạng vạng tối kia, nghĩ đến sự ôn nhu như nước lúc cô ấy cúi đầu xuống.
Hách Liên Triệt chỉ cảm thấy trong lòng có chút ngứa ngày khó khó nói nên lời, giống như có một chiếc miệng nhỏ bôi son đang đặt trên nơi đó, thở nhẹ một hơi.
Anh ấy mím mím môi, một lát sau mới cật lực đè lại cơ quan sinh dục to lớn nóng rực đang cương cứng ở giữa háng.