Yêu Em Đậm Sâu

Chương 7

Lúc người đàn ông đi vào, Lăng Tử Phong đang dùng khuôn mặt bất đắc dĩ phối hợp với quân y làm kiểm tra, cả người bị các loại dây điện vàng trắng quấn quanh như một cái bánh tét.

Anh rút một chiếc quân kỳ ra khỏi bàn quân sự, thành công nện nó vào trong l*иg ngực của người đàn ông, nhếch đầu lông mày lên: "Thiếu soái, đây chính là chuyện quan trọng?"

Khóe miệng Hách Liên Triệt hơi kéo lên, hạ mắt xuống hỏi quân y đang mặc áo blouse : "Thân thể của Lăng giáo úy như thế nào rồi?"

"Tạm thời không có gì đáng ngại, có điều là vẫn không được kích động quá mức. Ít uống rượu, ít hút thuốc." Quân y nâng gọng kính màu vàng lên, ra hiệu trợ lý ghi chép từng số liệu xuống.

Chân trước của quân y vừa mới đi khỏi, Lăng Tử Phong đã móc một bình rượu vodka từ trong túi jacket.

Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, cướp bình rượu đi, đưa cho người đi theo: "Cậu không nghe lời nói của bác sĩ à?"

"Hách Liên thiếu soái, tôi phát hiện lời nói của ngài còn phiền hơn của phụ nữ đấy."

Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mím lại, cầm lấy một xấp phong thư kiểu Tây từ trên mặt bàn rồi đưa cho anh: "Gần đây tôi bị các đại tá ở Phái Châu thay nhau làm phiền. Trách cậu ngày nào cũng lái phi cơ ở trên không của trường học quấy nhiễu, khiến cho học sinh không có tâm tư để học bài."

Lăng Tử Phong không liếc nhìn lấy một cái đã ném chồng thư này vào sọt rác, cười khẩy nói: "Bọn họ không có tâm tư lên lớp, đó là do cách thức giáo dục của giáo viên quá kém, liên quan gì đến tôi?"

"Chuyện có thể giải quyết chỉ bằng một cuộc gọi tới cục cảnh sát, cậu nhất định cứ phải khiến trời long đất lở như vậy sao?"

Dáng vóc cao to của người đàn ông dựa vào cạnh cửa, trong miệng ngậm một điếu thuốc lá: "Đây gọi là lãng mạn, loại người lĩnh binh đánh trận thô kệch như các cậu không hiểu đâu."

Mi tâm của Hách Liên Triệt hơi nhăn lại, chợt cảm thấy hứng thú: "Con gái nhà ai xui xẻo như vậy, bị cậu nhìn trúng? Có rảnh thì dẫn đến ra mắt xem."

"Thôi đi, tôi cũng không muốn lúc về bị Lăng Tĩnh Nghi tuyên chiến đâu."

Người đàn ông cười cười, ngồi xuống bàn làm việc, phê duyệt một chồng tài liệu lớn, ngòi bút Parker vàng lướt qua mặt giấy, phát ra âm thanh nhỏ.

Vẻ mặt Lăng Tử Phong đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh, hai tay chống xuống mặt bàn: "Mấy người vừa rồi... Lão bất tử kia lại quấn lấy cậu muốn cái gì?"

"Quân nhu." Ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, người đàn ông hỏi: "Làm sao, Lăng giáo úy có biện pháp giải quyết thay tôi?"

"Càng già càng tham!" Khuôn mặt Lăng Tử Phong phủ một tầng bóng đen: "Vừa nãy cậu ngăn tôi làm cái gì? Nếu không phải vậy thì tôi đã đánh chết cái tên Lý Trường Quý kia rồi, xem xem đám lão già bất tử đó còn dám làm khó dễ hay không, cả ngày tư lệnh dài Tuân thiếu ngắn, đều con mẹ nó quên hết ai là người dẫn bọn họ tấn công vào bái châu rồi."

Dứt lời, trong ánh mắt của Hách Liên Triệt lướt qua một tia sát ý, nhưng rất nhanh, chớp mắt là qua, tất cả đều là những người bạn cùng trang lứa với cha mình, anh ấy không thể động vào được.

"Nói tôi phiền, mồm mép của Lăng giáo úy cũng đạt đến trình độ có thể đi kể chuyện ở đầu đường rồi." Hách Liên Triệt ung dung không vội ký tên lên tài liệu, chuyển đề tài: "Daniel đã về hưu, bây giờ lớp dạy bay ở Uyển Thành thiếu một người làm hiệu trưởng, Phong Tử, tôi đang có ý định để cậu nhận chức."

Vẻ mặt Lăng Tử Phong đột nhiên thay đổi: "Ông ta lại đến tìm cậu?"

"Trăm việc lấy hiếu làm đầu. Cậu hiểu thân thể mình thế nào, đừng để cho bọn họ lo lắng."

"Tôi thà chết trong chiến trận với Spitfire của mình, cũng sẽ không muốn về Uyển Thành, về cái nhà chó má kia."

"Chết rồi cũng không vào mộ tổ?"

"Chôn tôi ở bãi tha ma máy bay."

"Bãi tha ma máy bay là chỗ chôn máy bay, không phải chỗ chôn cậu."

"Hách Liên Triệt!" Lăng Tử Phong tiến lên, tóm lấy cổ áo đồng phục màu xanh sẫm của người đàn ông, giọng nói nặng trĩu: "Một ngày cậu không cãi nhau với tôi, sẽ chết sao?"

Người đàn ông ngước mắt lên, vẻ mặt lạnh nhạt.

Trận chiến trong phòng, hai khuôn mặt lạnh lùng gần như hoàn hảo đối diện nhau, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Chiếc đồng hồ bằng thủy tinh được tráng men ở trên tường đang lắc lư tích tắc, cuối cùng Lăng Tử Phong buông tay ra, hừ lạnh một tiếng, vung ra đi ra ngoài.

Một giây sau anh lại đẩy cửa đi về, móc một đống sô cô la lớn từ trong túi jacket, mở lòng bàn tay của người đàn ông ra, cứng rắn nhét vào.

Viên sô cô la được gói bởi giấy bạc màu vàng rực, bên trên có một dòng chữ bạc nhỏ: khẩu phần lương thực chuyên hưởng dành riêng cho lực lượng không quân Vĩnh.

"Buổi tối ăn cơm chung?" Hách Liên Triệt nắm chặt thanh sô cô la này, giọng nói dịu đi.

"Không đi."

"Tức rồi?"

Người đàn ông không trả lời, quay người, đôi giày của quân nhân kêu vang, đạp lên hành lang lát đá cẩm thạch, lộc cộc đi xa.

Những tia nắng len lỏi qua song cửa, làm cả căn phòng được dát thêm một tầng ánh nắng vàng yên tĩnh.

Hách Liên Triệt nhớ năm tám tuổi, mình bị chú ruột bế đi khỏi lớp học lái máy bay.

Sau khi về nhà, anh trốn trong một góc của nhà thờ tổ lén lau nước mắt.

Cho đến khi có một đôi tay nhỏ bị nước sơn làm đen nâng một chiếc bánh bao thịt đang bốc hơi, vô cùng ngang ngược nằm ngang ở trước mặt anh.

"Tại sao cậu lại khóc?"

"Chú của tớ không cho tớ làm phi công."

"Làm phi công có gì tốt?"

"Bên trong khẩu phần lương thực của bọn họ có sô cô la."

"Vậy sau khi tớ trở thành phi công, tớ sẽ cho cậu tất cả sô cô la ở bên trong khẩu phần lương thực, có được không?"

.....

Nương theo bóng người cao gầy của Lăng Tử Phong dần đi xa, cuộc đối thoại của hai đứa trẻ hiện lên từng chút một ở trong đầu của Hách Liên Triệt.

Một lát sau, cuối cùng anh ấy khẽ thở dài, gọi sĩ quan cận thân tới, đếm đủ số sô cô la rồi cất đi.