Ở bộ tư lệnh lâm thời của Phái Châu, chiếc bàn hội nghị dài đặt trong căn phòng ba gian tác chiến đầy ắp người. Tiếng nấc của cơn gió thu tạt qua lá cờ Vĩnh Quân đặt dọc cả mười dặm đường ở ngoài cửa sổ, tiếng phần phật vang lên.
“Lễ đóng quân diễn ra trong tuần sau, toàn bộ ba mươi hai vị danh sĩ của Phái Châu đã nhận lời mời tham dự. Ngày dự kiến hoàn thành việc thành lập các phòng ban chậm nhất là ba ngày sau.”
Người đàn ông mặc quân trang đang ngồi ngay ngắn nghe báo cáo có khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị. Giữa đôi lông mày hiện rõ vẻ lỗi lạc. Chùm tia sáng trắng lạnh lẽo hình thoi phản chiếu từ chiếc huân chương bằng kim loại hình tam giác của anh nhấp nháy một cách nặng nề càng làm tăng thêm vài phần uy hϊếp và tàn nhẫn.
Hội nghị vẫn còn đang tiếp tục, Hách Liên Triệt tiếp lời tham mưu trưởng Thẩm Trạch Ngôn, tay anh ấy cầm điện báo bất chợt tiến vào: “Thiếu soái, chính phủ ở miền Nam và Bắc gửi điện báo đến phản hồi rằng đã đồng ý Phái Châu thuộc về thẩm quyền quản lý của Vĩnh Quân. Chúng ta có thể tự thiết lập pháp quyền của mình.”
Vừa dứt lời, những vị tướng lĩnh đang ngồi sôi nổi bật ra tiếng cười vui mừng.
Cho dù Vĩnh Quân đã cư trú tại Phái Châu, nhưng phải đợi đến khi chính phủ ở miền Nam và Bắc đồng ý thì bọn họ mới có thể xem như quang minh chính đại mà thực hiện.
Phải biết rằng từ xa xưa Phái Châu đã là trung tâʍ ɦội tụ và giao thoa cả bốn phương. Phía Nam khống chế một lượng lớn đông đảo quân phiệt trong bộ máy chính quyền miền Nam. Còn phía Bắc thì có thể tiến quân thần tốc đến đảo Hoàng Long của Bắc Bình.
Qua bao nhiêu năm chờ đợi, chung quy mảnh đất đắt địa này vẫn bị Vĩnh Quân nắm giữ. Chuyện này như một câu tuyên cáo trước cả nước về một bước tiến nhanh của Vĩnh Quân.
“Chúc mừng thiếu soái, chúc mừng thiếu soái. Bây giờ, toàn bộ mười ba quận của Phái Châu đã nằm gọn ở trong túi của Vĩnh Quân. Với quyền lực hiện giờ của thiếu soái đã có thể thâu tóm cả Trung Nguyên và thống nhất bốn phương.” Ở giữa chiếc bàn vang lên tiếng khen ngợi đầy tha thiết.
Vừa dứt lời, mọi người có mặt tại đó đều hít hà một hơi với biểu cảm vừa xấu hổ vừa thấp thỏm.
Hiện giờ, tư lệnh Hách Liên vẫn còn nhậm chức. Nếu thật sự muốn thống nhất cả nước thì há có thể đến phiên thiếu soái Hách Liên Triệt. Câu nói này khi thốt ra không phải là lời bao biện cho việc làm thay. Nó chứa đựng tâm tư vượt quá giới hạn đầy lỏa lồ không thể nghi ngờ, đúng chứ?
Khóe mắt của người đàn ông khẽ nâng lên, ánh mắt như có như không của anh quét một vòng những người có mặt ở đây rồi thản nhiên nói: “Triệt đã gửi một bức điện tín chúc mừng cho chiến công tiếp theo của chú. Và tôi cũng đã gửi lời mời cậu ấy đến tham dự đại hội ký kết của buổi lễ đóng quân.”
“Tư lệnh Hách Liên có tố chất chỉ huy như thế chính là sự an ủi của ông già này.” Lý Trường Quý vuốt ria mép, ông ta vô cùng khao khát nói tiếp: “Có điều, tôi nghĩ là khi thiếu soái Tuân về nước, dự định sẽ chỉ huy chúng ta đánh tới Bắc Bình. Đến lúc đó, tất nhiên là Vĩnh Quân sẽ đánh đâu thắng đó và không gì có thể cản nổi, bách chiến bách thắng.”
Cánh cửa trạm khắc hoa văn bị một lực đẩy mạnh hất tung, một người đàn ông đi lướt nhanh mang theo cả luồng gió, tiếng nói trầm thấp như mặt kính xoay chuyển vang lên: “Nếu sư trưởng Lý thật sự nhớ nhung thiếu soái Tuân thì ông nên đi thuyền đến Đức để tìm cậu ấy. Chứ ông đừng đứng ở đây để phát biểu câu cao kiến của mình như thế.”
Lăng Tử Phong lập tức tiến đến cuối chiếc bàn họp. Dáng người cao gầy giữa cả đám đông lão tướng bạc đầu càng làm tăng tinh thần phấn chấn đĩnh đạc và khí chất kiêu ngạo khó thuần.
“Nếu ông lo lắng về việc vé tàu thì tôi thật sự rất vui lòng có thể lái máy bay chở sư trưởng Lý vượt biển.” Cánh tay dài của người đàn ông lười nhác đáp ở phía sau lưng ghế, sự vui vẻ lập loè trong ánh mắt gian xảo: “Chỉ là tai nạn trên không thường xuyên xảy ra, tất nhiên là sẽ không có cảnh sư trưởng Lý sung sướиɠ ngồi xổm ở phía sau tiếp nhận rất nhiều khoản hối lộ trong sự an toàn. Không biết ý của sư trưởng Lý như thế nào?”
Chỉ qua một thoáng, cả phòng hội nghị tác chiến to như vậy nhưng ngay cả tiếng cây trâm rơi cũng có thể nghe thấy.
Lý Trường Quý là ông lão đã đi theo tư lệnh Hách Liên qua nhiều năm chinh chiến. Ngay cả Hách Liên Triệt cũng phải cho ông ta ba phần thể diện nhưng Lăng Tử Phong dám công khai lên tiếng mắng ông ta.
Lý Trường Quý tức giận đến mức cởi bỏ bao da đựng súng, ông ta trực tiếp đập súng "bốp” một tiếng ở trên mặt bàn. Cả gương mặt ông ta trở nên tím tái mà rống giận quát: “Lăng Tử Phong! Cái thằng nhóc thối tha miệng còn hôi sữa chưa hiểu chuyện này. Mày là thứ chó gì chứ, ỷ trong nhà có mấy đồng tiền dơ thì cái đuôi đã có thể vểnh lên trời sao? Lúc ông đây đi theo tư lệnh Hách Liên đánh trận thì mày con mẹ nó còn ở trong bụng mẹ mày đó.”
Ánh mắt của người đàn ông mất hết kiên nhẫn, chỗ chỗ trên làn da bắt đầu căng thẳng, xương tay nắm chặt đến mức phát ra tiếng "răng rắc". Cả người anh tựa như một mũi tên sắp lao ra khỏi cung tên.
“Phong Tử!”
Hách Liên Triệt vội vàng mở miệng gọi người đàn ông đang muốn tiếp tục ra tay lại.
Lăng Tử Phong liếc mắt nhìn Hách Liên Triệt. Mất một lúc lâu, khóe môi của anh mới chậm rãi cong lên một nụ cười nghiền ngẫm. Anh lấy một cái hộp thuốc tráng bạc từ trong áo khoác ra rồi kẹp một điếu thuốc ở giữa hai ngón tay. Anh thưởng thức nó mà chẳng hề để ý gì nữa.
“Em Tuân còn hai năm nữa sẽ tốt nghiệp. Đến lúc đó, Tự Vĩnh Quân sẽ giao cho em ấy quản lý. Trước mắt thì Triệt chỉ tạm thời điều hành thay mà thôi. Mong sư trưởng Lý yên tâm, mong mọi quân sĩ đều yên tâm.” Hách Liên Triệt nói lời chân thành, anh ấy gằn từng chữ một nói: “Mong rằng sư trưởng Lý rộng lượng bỏ qua cho câu nói đùa vừa rồi của giáo úy Lăng, ông không cần phải để nó ở trong lòng.”
Hách Liên Triệt đã mở miệng, Lý Trường Quý chỉ còn cách phải bỏ qua. Ông ta uể oải nhét cây súng trở lại bao đựng súng.
Buổi hội nghị kết thúc, Hách Liên Triệt bị một vài vị lão bộ trưởng bao vây xung quanh đến nỗi không thể thoát thân được.
Anh ấy liếc mắt thấy Lăng Tử Phong đang ngồi ở một góc, đôi lông mày kiếm hơi nhướng lên nói: “Phong Tử, tôi tìm cậu có việc, cậu đến phòng chỉ huy chờ tôi.”