Một đường đi tàu xe mệt nhọc, hơn nữa vì chuyện của Yến Đình, Vân Kiều có thể nói là cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt. Nhưng vẫn là cố gắng gồng mình, thẳng đến khi dùng cơm chiều, lại đem Thiên Thiên an trí thỏa đáng, lúc này mới toát ra vẻ ủ rũ.
Bóng đêm dần buông xuống, trong nhà chỉ chừa một lọ đèn dầu.
Vân Kiều buồn bã ỉu xìu mà ghé vào bàn, đã phát một hồi lâu lăng.
Nàng nhớ Yến Đình nên nhờ người tiện thể đem đến cho nàng lá thư kia, lại định từ bức thư tìm ra chút dấu vết để lại. Thế mà đi qua đi lại mấy lần, soi xét kỹ từng chữ một, nhưng như cũ không nghĩ ra được lý do.
Bất tri bất giác quá tập trung, thế nhưng liền như vậy đã ngủ.
Nàng mơ một giấc mộng kỳ quái.
Lúc thì là cảnh nàng dẫm lên tuyết mỏng đến bến đò đưa Yến Đình vào kinh đi thi, khi lại là cảnh hai người mấy năm nay ở chung bồi đắp tình cảm, thậm chí còn mơ thấy Yến Đình xảy ra chuyện……
Trong mộng, Yến Đình không nói một lời mà đi sâu vào trong rừng rậm, tựa hồ đang tránh né truy binh.
Trên vai hắn trúng một mũi tên, máu tươi không ngừng từ khe hở ngón tay thấm ra, ánh trăng vẩy lên người, trên môi đã không có huyết sắc, đôi mắt lại rất lạnh lùng, lộ ra sắc bén tàn nhẫn.
Vân Kiều chưa bao giờ thấy biểu tình này ở trên mặt hắn, lòng nóng như lửa đốt mà muốn cứu hắn, nhưng cố tình lại bất lực.
Bỗng nhiên bừng tỉnh, vừa mới tờ mờ sáng.
Tim Vân Kiều đập nhanh, vỗ về ngực một hồi lâu cho thuận khí, mới xem như bình tĩnh lại.
Nàng rót cho mình một ly trà lạnh, định thần lại, đỡ bàn đứng lên, lặng yên không một tiếng động mà thay quần áo rửa mặt chải đầu.
Sáng sớm vừa gặp mặt, Nguyên Anh thoáng nhìn thấy sắc mặt nàng không tốt, liền biết là không nghỉ ngơi cho tốt. Riêng việc này cũng không biết khuyên làm sao, cởi chuông còn cần người cột chuông, chỉ có Yến Đình kia mới làm được, mới có thể hoàn toàn yên lòng.
“Đây là ta kêu người lập danh sách, bao nhiêu khách điếm ở kinh thành hầu như đều có trong đây.” Nguyên Anh cùng nàng ra cửa, trấn an nói, “Trước kêu Tố Hòa bồi các ngươi nhìn tổng quát, chờ ta hai ngày này, đem hàng hóa ra từ quan thủy vận, lại giúp ngươi tìm người.”
Vân Kiều tiếp nhận danh sách kia, dường như không có việc gì mà cười nói: “Ngươi cứ lo việc của ngươi đi, không cần vì ta phân tâm.”
Sau khi tạm biệt Nguyên Anh, Vân Kiều trước nhìn kỹ danh sách kia kể ra gần mười khách điếm lớn bé, lại hỏi qua Tố Hòa, quyết định trước mắt cùng Thiên Thiên đến Duyệt Lai khách sạn gần đây.
Duyệt Lai khách sạn này cũng là một tửu lầu nổi danh trong kinh thành, cũng may vẫn còn sớm, còn lâu mới đến buổi cơm trưa, cho nên cũng không có bao nhiêu người. Trong cửa hàng chạy đường chính tụ ở một chỗ thấu thú, thấy có khách đến cửa, lập tức có người lại đây chiêu đãi.
Vân Kiều ngồi ở chỗ kế cửa sổ, uống chút hồ trà.
Nàng từ trong tay áo lấy ra khối bạc vụn, thong thả ung dung mà vuốt ve, nhìn tiểu nhị nói: “Ta muốn cùng ngươi hỏi thăm người.”
Điếm tiểu nhị ánh mắt dừng ở khối bạc vụn trong tay nàng, thoáng chốc hiểu được, ân cần nói: “Ngài chỉ lo hỏi. Ta nếu là nghe qua, nhất định biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm.”
“Đầu năm nay, quý cửa hàng hẳn là đón không ít thư sinh đi?”
“Đó là chuyện thường tình,” điếm tiểu nhị ngay sau đó cười nói, “Rốt cuộc năm nay chính là thi hội, sĩ tử các nơi đều đến kinh để thi.”
Vân Kiều gật gật đầu, hỏi: “Quý cửa hàng có từng đón tiếp một vị thư sinh họ Yến? Lại hoặc là, ngươi có từng nghe qua?”
“Này……” Điếm tiểu nhị bị hỏi đến chần chờ.
Hắn ngưng lại suy nghĩ một hồi lâu, không có manh mối gì, nhưng hiển nhiên lại không bỏ được bạc vụn kia, chưa từ bỏ ý định hỏi, “Nhưng còn có manh mối nào khác không?”
“Tướng mạo của hắn rất khá.” Vân Kiều nói xong, cúi đầu ho nhẹ.
Không phải nàng tự biên tự diễn, bộ dạng xuất chúng của Yến Đình ai cũng phải công nhận, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể khiến người khác nhớ mãi không quên. Nếu bằng không, Nguyên Anh lúc trước cũng sẽ không cười nàng “Thấy sắc quên bạn”.
Điếm tiểu nhị lại suy nghĩ một lát, truy vấn nói: “Ngài có bức họa của vị Yến công tử này không? Nếu có thì cho ta xem một lần, nói không chừng có thể nhớ tới.”
Vân Kiều lắc đầu.
Nàng không quen xài bút mực. Lúc trước Yến Đình rời nhà, nàng nhưng thật ra lấy cớ ly biệt, nhờ hắn tự vẽ một bức họa để bớt nhớ. Yến Đình mới đầu dở khóc dở cười với ý tưởng của nàng , vốn không muốn động bút, nhưng nàng làm nũng làm nịu nên nhịn không được, cuối cùng vẫn là đồng ý.
Chỉ là khi đến kinh thành vì quá xa, không ngờ đến việc tìm người như mò kim đáy bể, không đem bức họa kia theo.
Điếm tiểu nhị lộ vẻ khó xử, nhưng thật ra vẫn luôn trầm mặc cho đến khi thấy Thiên Thiên bỏ chung trà xuống thì mở miệng, nhỏ giọng nói: “Vân tỷ nếu muốn, ta thật ra có thể thử họa một bức.”
Nói xong, lại vội vàng bổ sung, “Chỉ là ta lâu rồi chưa chạm tới bút vẽ, không giống mười phần, cũng giống được bảy tám phần.”
Thiên Thiên lúc trước từng học vẽ, Vân Kiều hậu tri hậu giác mà nhớ lại việc này, nhẹ nhàng thở ra: “Ta đúng là hồ đồ, nhất thời thế nhưng không nhớ tới.”
“Mượn quý cửa hàng chút giấy bút, làm phiền.” Vân Kiều đem bạc vụn kia đặt ở bên cạnh bàn, “Đem ra mấy đĩa điểm tâm thật ngon.”
Điếm tiểu nhị thấy nàng nói vậy, vui vẻ ra mặt mà đồng ý, làm theo.
Giấy vẽ được đem ra đầy đủ ở trên bàn, Vân Kiều ngựa quen đường cũ mà miêu tả, dù rất vội nhưng vẫn an ủi Thiên Thiên: “Không cần khẩn trương, đại khái họa một bộ dáng là được, nếu là nhất thời họa không tốt, cùng lắm thì trở về sửa lại là được.”
Từ Thiên Thiên nhẹ nhàng xoa nắn đốt ngón tay, đáp ứng, lúc này mới chấm mực động bút.
Vân Kiều chống cằm nhìn, lại nghe quầy đón khách ở cửa truyền đến động tĩnh. Nàng quay đầu lại nhìn, cách màn trúc nhìn ra, chỉ thấy một nhóm khách ồn ào.
“Hôm nay ngọn gió nào đem Phùng quản sự đến đây vậy.” Chưởng quầy làm như được vàng, vội vội vàng vàng mà từ hậu viện đi ra, nịnh hót nam nhân ở cửa kia, “Ngài có gì phân phó, chỉ cần gọi người thông báo một tiếng là được, nào phải vất vả tự mình đến đây ạ.”
Vị Phùng quản sự bụng phệ kia chắp tay sau lưng, đầu tiên là nhìn kỹ khách điếm này một lượt, mới chậm rãi mở miệng: “Gần đây làm ăn tốt chứ?”
Vân Kiều vốn đã thu hồi ánh mắt, lại nghe một giọng nói quen thuộc, lập tức nhìn trở về.
Giọng nói này thực sự rất đặc biệt, Vân Kiều híp mắt, xuyên qua màn trúc đánh giá quản sự kia, xác nhận suy đoán của chính mình ——
Hắn chính là quản sự đã từng ở Cẩm Tú Các bên Bình Thành kia, Phùng Thái.
Lúc trước bởi vì tranh chấp, Vân Kiều cùng Phùng Thái không đội trời chung, sau này không gặp mặt nhau lần nào nữa. Thực sự không dự đoán được, một ngày kia thế nhưng sẽ ở tái ngộ kinh thành .
Vân Kiều nghiêng người, đưa lưng về phía quầy, hạ quyết tâm không chạm mặt với Phùng Thái .
Liền định rời khỏi, cũng chờ đến khi hắn đi rồi lại nói.
Nhưng Phùng quản sự lại không có ý định rời đi, hỏi đi hỏi lại chưởng quầy rất nhiều vấn đề, không ngờ lại muốn tra sổ sách, muốn đích thân xem xét.
Từ Thiên Thiên vẫn luôn tập trung tinh thần mà họa, cẩn thận mà họa xong, thở dài một cái: “Vân tỷ ngươi xem, bức họa này có thể sử dụng sao?”
“Đương nhiên.” Vân Kiều khen, nhẹ nhàng thổi thổi nét mực chưa khô trên giấy.
Từ Thiên Thiên xoa, thấy nàng cũng không làm gì thêm, nghi hoặc nói: “Không cần kêu tiểu nhị kia tới nhận mặt sao?”
“Chờ quản sự đi rồi lại nói.” Vân Kiều hạ thấp giọng nói, giải thích bên tai Thiên Thiên, “Ta năm đó tranh chấp với hắn ở Bình Thành, vẫn là tránh mặt thì tốt hơn, miễn cho bị hắn nhận ra.”
Nói, đẩy đĩa điểm tâm qua, “Nếm thử bánh hoa sen nhà hắn.”
Ba người liền buồn chán như vậy mà ăn điểm tâm, mỗi vị đều nếm qua, cuối cùng Phùng quản sự cũng thị sát xong, rời đi.
Vân Kiều chờ hắn ra cửa, lập tức đẩy màn trúc ra, gọi điếm tiểu nhị đến.
Điếm tiểu nhị xoa cằm, nhìn chằm chằm nam tử tuấn tú trên giấy vẽ một lát, tiếc hận nói: “Vị Yến công tử này, ta thật là chưa từng gặp qua.”
Vân Kiều mím môi, nói nhỏ: “Được.”
Sáng sớm nàng liền biết việc này không có khả năng suôn sẻ như vậy, thất vọng một chút rồi một lát sau, liền điều chỉnh lại trạng thái tốt, chuẩn bị đến nhà tiếp theo.
Vân Kiều cẩn thận cuộn bức họa lại, cầm đi ra ngoài, bàn bạc với Tố Hòa nên đi nơi nào kế tiếp. Lại không ngại Phùng Thái không biết vì chuyện gì, không ngờ lại quay lại, liền như vậy đυ.ng phải ở cửa của khách điếm.
Vân Kiều kinh ngạc chớp mắt một cái, lập tức không dấu vết mà rũ mắt xuống, nghiêng người né tránh mở cửa ra, bước nhanh đi ra ngoài.
“Từ từ!” Phùng quản sự bỗng nhiên mở miệng, hắn sai thuộc hạ ngăn cản Vân Kiều, nửa là kinh ngạc nửa là hồ nghi đánh giá nàng, “Ngươi là, là…… cái nha đầu chết tiệt ở Bình Thành kia!”
“Nha đầu chết tiệt kia” bị hắn nói như vậy, nàng nghiến răng nghiến lợi, cố làm ra vẻ xa lạ.
Vân Kiều dưới đáy lòng thầm thở dài “Oan gia ngõ hẹp”, trên mặt lại làm bộ ngạc nhiên, cảm khái nói: “Thật là trùng hợp quá đi, thế nhưng gặp Phùng quản sự ở chỗ này.”
“Đúng là trùng hợp.” Phùng thái cười lạnh, oán hận lặp lại lời nàng.
Nhớ đến năm đó, cũng có thể nhận ra hai người đối với nhau như nước với lửa.
“Ngươi đây là rảnh rỗi đến kinh thành chơi?” Phùng Thái nói chậm rãi, ý vị thâm trường, “Đã có duyên như vậy, không bằng vào trong tiệm ngồi xuống ôn chuyện……”
Vân Kiều không cần nghỉ cũng biết, lão già này không có ý tốt, không đợi hắn nói xong, lập tức từ chối: “Cũng là không khéo, ta còn có chuyện muốn làm, không tiện ở lâu. Ngày khác, ngày khác lại tâm sự.”
Không chờ hắn mở miệng, kéo Thiên Thiên, rời đi.
Từ Thiên Thiên theo sát sau đó, cảm thấy có người nhìn chằm chằm sau lưng, theo bản năng mà quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt không chút hảo cảm của Phùng quản sự. Nàng vội vàng quay đầu lại, nắm lấy ống tay áo của Vân Kiều, nhẹ giọng nhắc nhở: “Vân tỷ, ta thấy Phùng quản sự còn ghi hận ngươi.”
“Lão già đó, bản lĩnh chưa chắc có bao nhiêu, nhưng đúng là lòng dạ tiểu nhân.” Vân Kiều nhớ tới chuyện xưa năm đó, hừ một tiếng, “Hắn khi đó muốn hại ta, kết quả ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, ở trong tay ta buồn bực, nói không chừng mấy năm nay vẫn còn ghi hận.”
Nếu bằng không, cũng không đến mức mới vừa gặp mặt, liền lập tức nhận ra.
“Tố Hòa, ngươi có biết gia đình hắn không?” Vân Kiều rất có hứng thú hỏi, “Có thể vênh mặt hất hàm sai khiến đại quản sự, không khỏi bị người khác chú ý?”
“Là Tiền gia.” Tố hòa dừng một chút, cẩn thận giải thích cho nàng, “Tiền gia là phú thương nổi danh trong kinh thành, có rất nhiều cửa hàng, nổi tiếng nhất đó là Cẩm Tú các, hôm nay tửu lầu được duyệt cũng là của nhà hắn. Đến nỗi Phùng quản sự này, thϊếp thất của hắn cũng là tiểu muội của nhị gia thuộc Tiền gia……”
Nói lòng vòng, cũng không cần nói rõ.
Cố làm ra vẻ như vậy, bất quá cũng chỉ là bám váy nữ nhân để bò lên.
Vân Kiều từ trước đến nay chướng mắt loại người này, cũng lười so đo, cười nhạo, liền bỏ qua việc này.