Cuộc xả súng diễn ra bất chợt trong nháy mắt mà kéo theo những hậu quả nặng nề, các tầng cửa kính trong thương xá theo đó vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Mọi người tán loạn nháo nhào chạy trốn thoát thân, đội ngũ vệ sĩ do lão Tần chỉ huy vây quanh bảo vệ Triều Dương.
Theo phản xạ bản năng đã qua huấn luyện từ nhỏ, Triều Dương ôm chầm lấy Thương Vũ, tránh né những viên đạn xuyên tới vị trí họ đang đứng, gật đầu ra hiệu cho A Thất cùng lão Tần, lên kế hoạch rút lui an toàn.
“Là đội ngũ lính đánh thuê Thái Bình Dương, lần này, Tấn gia cũng chịu chơi thật đấy!” A Thất đi ở trước mở đường, Triều Dương khoác vai Thương Vũ, dẫn y chạy trốn khỏi cục diện ngàn cân treo sợi tóc, sát thủ bao vây khắp mọi nơi, lực lượng cảnh sát đang trên đường chi viện, cố gắng cầm cự thêm vài phút nữa, liền có thể bắt được cả đám người kia.
Sau khi công bố sản phẩm mới Thời không ảo cũng như tận diệt Công nghệ tiên tiến của Tấn gia, chó cùng rứt giậu, Triều Dương hoàn toàn nghĩ đến đối phương sẽ hướng mình hạ thủ, dù sao tiền thân gốc rễ của họ cũng từ băng đảng phi pháp chuyển sang, vẫn đang ra sức tẩy trắng và thôn tính thị trường kỹ thuật.
Thương Vũ nương theo dẫn dắt của Triều Dương mà chạy, bất quá đầu y càng lúc càng đau, tâm trí dần dần rơi vào mông lung, mất kiểm soát.
Thấy bước chân của ái nhân loạn nhịp, hít thở có phần gấp gáp, Triều Dương cúi đầu phát hiện Thương Vũ mặt mày đỏ ửng, ánh mắt mơ hồ, bất an dò hỏi: “Em không sao chứ, có chỗ nào không ổn?”
Đè nén sự khó chịu đang lấn át toàn bộ trí não, dường như không còn khả năng tư duy, nhận biết mọi chuyện đang diễn ra xung quanh, Thương Vũ cảm giác không trung mập mờ, hình ảnh vạn vật dần trở nên không rõ ràng.
“Em…có…sao…không…?…” Tiếng Triều Dương phát ra truyền tới tai y cũng nhiễu loạn, như sóng âm bị lệch mất tần số.
Các gam màu cũng chuyển sang mờ ảo, nhạt dần, nhòe dần, chỉ có điểm sáng đỏ rực trước ngực Triều Dương là y nhìn thấy rõ ràng, sáng tới chói mắt, như thể bao nhiêu tiêu điểm của ánh đèn hồng ngoại đều dồn về một điểm.
Điểm sáng đỏ? Đèn hồng ngoại? Vị trí ngực trái? Chỗ trái tim hắn? Thương Vũ nghĩ ra chuyện gì đó, vội hét to: “TRÁNH RA!” rồi dùng hết sức bình sinh đẩy Triều Dương thoát khỏi cận kề sinh tử, còn mình thì không may mất đà, tiến lên phía trước nửa bước nhỏ, “Phậppp”, thanh âm đạn laser từ súng ngắm của sát thủ xuyên thủng vai áo trắng tinh Thương Vũ đang mặc.
Trên chiếc áo trắng phau đơn giản, đóa hoa máu nở bung rực rỡ kinh người, máu tươi đỏ thắm không ngừng trào ra tại vị trí vết thương, Thương Vũ mất thăng bằng ngã xuống, tâm trí vốn mê man không còn phân định được đớn đau, từ từ chìm vào vô thức trong tiếng hét lớn đến vang vọng cả khoảng trời của Triều Dương: “KHÔNG!”.
Đã ba tuần kể từ sự kiện Dương tổng của tập đoàn Kình Thiên đế quốc bị truy sát, kẻ thủ ác đều bị bắt gọn đưa ra trước pháp luật, toàn bộ Tấn gia sụp đổ chỉ sau vài đêm ngắn ngủi.
Thiên hạ cho rằng Triều Dương làm việc quá tuyệt tình, máu lạnh, nhưng chẳng ai biết tất cả tình yêu thương của hắn chỉ dành trọn cho một người duy nhất, hiện đang nằm trong phòng săn sóc đặc biệt, tình hình không mấy khả quan.
“Cộc, cộc, cộc..” tiếng bước chân vang lên trong tầng hầm tăm tối, đã mấy ngày bị giam cầm nơi đây không ánh sáng, không người ngó ngàng, Lương Gia Trạch bị sự cô lập khiến tâm thần sợ hãi.
Đói, khát, hoang mang, hoảng loạn, đủ mọi xúc cảm bao trùm lấy cậu, Lương Gia Trạch được nâng niu, chiều chuộng từ bé tới lớn làm sao trải qua hoàn cảnh này.
“Cứu, cứu tôi…” Trông thấy người tới là ai, lời chưa nói nghẹn ứ không thể phát ra, hãi hùng nhìn ‘người yêu tin đồn’ của mình – Triều Dương, vẻ mặt băng lãnh như vị cường giả kiêu ngạo, gϊếŧ cậu như gϊếŧ con kiến qua đường.
“Có biết vì sao cậu có mặt ở đây không?” Triều Dương tuy hỏi, nhưng không chờ đợi đáp án từ người trước mặt, điều hắn đang làm, chỉ đơn giản muốn thay ái nhân báo thù.
Lương Gia Trạch vẻ mặt mê man, ngẩng người thủ thỉ: “Rõ ràng do Tấn gia phái sát thủ truy sát, liên quan gì đến tôi? Á…”
Còn chưa nói hết câu, đã bị Triều Dương đạp thẳng vào l*иg ngực, đau đến xuất huyết: “Bác sĩ nói, trong bao tử em ấy có hàm lượng lớn thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh, mày cũng biết A Vũ có khuynh hướng tiêu cực, còn dàn dựng vở kịch ‘mẫu tử trùng phùng’, không chỉ chuốc thuốc, còn đả kích y,..”
Đã biết, hắn ta đều đã biết, Lương Gia Trạch không còn thái độ bình tĩnh đáng thương lúc trước, trên gương mặt lộ rõ sự oán độc: “Tên tiện nhân đó chết là đáng, ha ha ha, nó nhất định phải chết, ha ha..”