Khuynh Dương

Quyển 1 - Chương 4

Ngày qua ngày, bình yên đến lạ, Kình Dương chống nạng khập khiễng từng bước, hướng mắt nhìn thiếu niên chăm chỉ sao dược mà mỉm cười khúc khích, tính tạo cho cậu sự bất ngờ, lén lút tiến sát sau lưng.

Chợt cơn đau nhói do dùng sức vận động thái quá ập đến, Dương thiếu chủ hô to trong lòng một tiếng “không xong”, mất thăng bằng chuẩn bị ngã sõng soài xuống mặt đất, liền rơi vào vòng tay mảnh khảnh nồng đậm mùi thảo dược của thiếu niên cùng âm thanh lo lắng tột độ: “Cẩn thận!”

Có thể nói trong bất hạnh có sự may mắn, không rơi xuống đáy vực liền không thể gặp được ái nhân, Kình Dương trong lòng cười đến thỏa mãn, phối hợp với vẻ mặt đau đớn hít thở không thông cùng đôi tay không ngừng sờ soạng ra sức ‘ăn đậu hũ’ của tiểu Vũ.

Thương Vũ:!!! Này, ngươi có tin ta lập tức xô ngươi ra hay không?

“Ta đau quá..ưʍ..” Kình Dương cau mày mặt trắng bệch, diễn đến vô cùng chân thực, trừ việc tay hắn còn đang đặt trên ngực cậu, lâu lâu vô tình chạm qua điểm khó nói nào đó.

Thương Vũ:!!! Này, ngươi chính là chê lão tử tốt tính quá có phải không?

Bảo bảo muốn bùng nổ! Thương Vũ còn chưa kịp bùng nổ, liền bị tiếng động nhỏ bên trong khu rừng thu hút sự chú ý.

Không những cậu, cả Kình Dương luyện võ từ bé cũng nghe ra được, tức thì đề cao tinh thần, thu hồi toàn bộ dáng vẻ cợt nhả, hóa thân thành Dương thiếu chủ lạnh lùng cao ngạo.

Bầu không khí yên tĩnh thập phần kỳ dị, như thể chỉ chờ đợi sự vật nào đó xuất hiện phá vỡ.

“Xoẹt xoẹt..” Ám khí bất ngờ từ cánh rừng lao tới, nhắm thẳng vị trí hai người không ngừng công kích.

Chim chóc ríu rít bay đầy trời, hoảng loạn rời tổ trốn tránh sự xâm lược của kẻ địch từ nơi nào tiến tới.

Thương Vũ trong nháy mắt, ôm chặt lấy Kình Dương, bằng tốc độ kinh người, lăn nhiều vòng dưới đất, né tránh toàn bộ ám khí phóng ra.

Lăn đến gốc cây cổ thụ, hết đường thoái lui, Thương Vũ nhíu mi suy tính, bỏ qua sự bất ngờ trong mắt Kình Dương, thời khắc này, sinh mệnh quan trọng, cậu còn phải tập trung nghĩ cách giúp họ thoát thân.

“Thiếu chủ, nộp mạng đi!” Từ đằng xa, hàng chục sát thủ hắc y mang theo vũ khí sắc bén xông tới, Thương Vũ mắt thấy đối phương người đông thế mạnh, nén xuống sợ hãi trong lòng, đỡ Kình Dương đứng lên, dìu hắn chạy vào sơn động, mặc kệ ám khí vẫn đang phóng liên hồi.

“Giao ta cho bọn họ, ngươi liền trốn khỏi đây.” Kình Dương đôi mắt đỏ âu nhìn lưng áo thiếu niên loang lổ vết máu do ám khí gây ra.

Tâm đau buốt từng cơn, thiếu niên này vì hắn mà chẳng màn bản thân, hắn thà rằng mình bị thịt tan xương nát, cũng không muốn cậu thay hắn thụ thương.

Thương Vũ không hề dừng lại, đỡ lấy Kình Dương chạy sâu vào hang động quen thuộc, “ngươi nhất định phải sống!” Từng chữ quả quyết mà chấn động, như thể chân lý, như là thiên mệnh.

Đôi chân vừa phục hồi nhưng còn chưa thể cử động thuần thục, Kình Dương đè nén sự bất lực cùng nỗi lo lắng cùng cực, quay sang nhìn người bên cạnh: “Vậy còn ngươi..?” ngươi sẽ bên ta sao?

Thương Vũ ngẩng đầu, đôi mắt bên dưới lớp diện cụ kim sắc long lanh kiên cường, hắc bạch phân minh như ngậm cười mãn nguyện: “Ta không ngại đánh đổi tất cả, chỉ cần ngươi được sống!”

Lời vừa ra khỏi miệng, nỗi bất an trong lòng Kình Dương dâng lên đến đỉnh điểm, hắn còn chưa kịp suy nghĩ, đã cảm nhận bản thân bị một lực đẩy mạnh mẽ, rơi vào địa đạo bí mật, nơi mà Thương Vũ vẫn hay cất giấu dược bảo cùng y thư.

Cậu nâng tay điểm các huyệt đạo của Kình Dương, nhìn ánh mắt trừng to hoảng hốt của đối phương, thở dài an ủi: “Ta muốn nhìn thấy ngươi đỉnh thiên lập địa, tung hoành thiên hạ, bá chủ võ lâm, nhất định phải sống thật tốt, còn phải..sống luôn phần của ta! Được không?”

Thương Vũ cười nhưng Kình Dương chỉ muốn lắc đầu, nước mắt lần đầu tiên trong đời từng giọt lặng lẽ rơi xuống khỏi khóe mắt, tâm đau đến chết lặng còn hơn cả lúc bị Yến Kỳ hạ sát.

Ta xin ngươi, ta cầu ngươi, đừng đối xử với ta như vậy.

Nếu có thể, hắn muốn mạnh mẽ ôm chầm lấy cậu, hắn muốn giữ chặt thân hình gầy yếu kia không bỏ không rời, dù mưa giông bão táp cũng tuyệt đối không buông.

Thiếu niên đưa tay lau đi nước mắt của hắn: “Nam nhi đổ máu không rơi lệ, ta chỉ muốn ngươi được tốt.”

Kình Dương đôi mắt đẫm lệ hoen mờ ánh nước, mờ luôn cả thân ảnh sau cùng của ái nhân hắn tâm niệm, mờ như thể tương lai thiếu đi hình bóng người kia, vạn vật trên cõi đời này chỉ như phù dung sớm nở tối tàn, cuộc đời..chỉ còn lại nỗi cô độc đến bi ai.

Hắn không thấy nhân sinh có gì vui vẻ, hắn tự hỏi trời cao thiếu đi đức hiếu sinh.

Hắn không nghe lòng người đầy oán niệm, hắn mặc kệ phải đối đầu với hiểm nguy.

Hắn chỉ cần ái nhân hắn tâm niệm, hắn chỉ cần người ấy ở cạnh bên.

Nước mắt từng giọt lăn dài khỏi đôi mắt bi thương, thấm ướt gương mặt khôi ngô, âm thanh đao kiếm vô tình chém gϊếŧ ngoài thạch động như giáng thẳng vào lòng hắn từng trận âm hàn, máu của ai đã đổ xuống, len lỏi vào địa đạo hắn trú thân, tiếng ai đang gào thét vì sinh mệnh bị cướp đoạt mất?