Khuynh Dương

Quyển 1 - Chương 2

“Ngươi.. đã cứu ta?” Ngụ ý hắn hỏi đối phương là ai? Tại sao lại cứu hắn? Động cơ là gì? Nguyên nhân do đâu? Dương thiếu chủ nổi danh là kẻ kiệm lời, chỉ cần người quen của hắn đều sẽ biết được điểm này. Nói cách khác chính là, không cần ta nói nhiều, ngươi hãy mau chóng tự khai rõ tất tần tật về bản thân đi.

Ấy thế mà người trước mặt chẳng hề hợp tác, thiếu niên thoáng chốc suy nghĩ, có chút đắn đo, rồi như khó xử, cuối cùng chỉ trả lời bằng cái gật đầu nhẹ.

Dương thiếu chủ:!!!

“Tại sao..?” Kình Dương khó khăn dặn lòng người trước mặt là ân nhân cứu mạng, cần phải tha thứ cho sự thiếu hiểu biết của cậu.

Thiếu niên dưới lớp mặt nạ cắn cắn môi, như thể không nghĩ tới đối phương dò hỏi mình nhiều điều vậy, rốt cuộc trả lời: “Tiện đường.”

Dương thiếu chủ:!!!

Mịe nó, ông đây chính là *người tuỳ tiện Giáp, Ất nào đó* được ngươi cứu giúp dọc đường thôi sao?

Kình Dương thân tâm mệt mỏi không muốn tiếp tục cuộc đối thoại, nhắm mắt từ bỏ.

Thiếu niên lần nữa thở phào, nghiêng ngả dự định lui ra lại bị âm thanh sau lưng làm hoảng hồn.

“Ta tên Kình Dương, còn ngươi…gọi là gì?” Ba từ sau vốn dĩ hắn không định nói, nhưng đoán biết thiếu niên sẽ không tự hiểu, thôi thì trực tiếp hỏi luôn vấn đề.

“Vũ..” Bị sự bất ngờ bởi câu hỏi của Kình Dương làm giật mình, thiếu niên sau khi thốt ra danh tự lập tức sững sờ đè lớp mặt nạ che lấy miệng mình, rồi thất bại thở dài: “Ta tên.. A Vũ.”

Lời vừa dứt, liền lấy tốc độ ánh sáng mang thảo dược ra ngoài phơi, để lại Kình Dương ngây ngốc nghiền ngẫm hình bóng đã khuất xa của người kia.

Đêm buông mịt mờ không trăng sáng, bóng tối nuốt trọn cả không trung. Vốn là người luyện võ từ nhỏ, Kình Dương chẳng nề hà chuyện nhìn rõ mọi vật trong tối, hướng mắt nhìn thân ảnh thiếu niên co ro nằm dưới đất, hắn cảm giác bản thân mình là khách mà chiếm trọn cả chiếc giường của người kia thật là không phải.

“Này, A Vũ…!” Đừng tưởng hắn không thấy bóng lưng kia vừa giật bắn người, lại còn làm bộ làm tịch hít thở đều đặn, có phải là giả quá rồi không?

Thiếu niên trong lòng niệm tâm kinh, cầu trời khấn phật vị kia đừng để ý tới mình. Vốn dĩ tính cứu hắn xong sẽ rời đi, nào ngờ lại tiến tới tình cảnh này, A Vũ chính là tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.

“Ngươi.. có nghe.. ta gọi không?” Kình Dương tứ chi bất động, chỉ có miệng hoạt động, khó khăn kêu người nọ.

Ta không nghe! Ta chính là không nghe! A Vũ trong lòng khóc thét, nhưng là không thể bỏ mặc vị tôn đại phật kia lại không lo, miễn cưỡng giả vờ ngủ cho qua chuyện.

Chỉ là có những thứ làm giả thành thật, đến khi nghe từng tiếng hít thở đều của thiếu niên, Kình Dương lúc này nhận ra cậu đã ngủ mất.

Ánh mắt đen láy sâu thẳm chăm chú quan sát mái tóc dài buông thả cùng bóng lưng gầy yếu, khó thể lý giải vì sao thiếu niên này vừa cho hắn cảm giác quen thuộc lại vô cùng xa lạ, người này.. rốt cuộc là ai?

Trong sơn động tối tăm bất phân đêm ngày, Kình Dương từ người đứng đầu kiệt ngạo oai phong, vẫn luôn chỉ huy, sai khiến thuộc hạ biến thành kẻ tứ chi bất động, ngay cả đại tiểu tiện cũng cần đến thiếu niên trợ giúp.

Mãnh hổ kiêu hùng nào chịu được nỗi nhục thế kia, A Vũ tâm tư sâu rộng, dĩ nhiên đoán được suy nghĩ đối phương.

Nhìn hắn không ăn, không uống, tinh thần càng lúc càng xuống, sắc mặt cũng tiều tuỵ qua ngày, thân thể khó tiếp tục chống đỡ, A Vũ nhất thời cảm thấy hẳn nên thức tỉnh đối phương.

“Kình Dương, ngươi không sai, trăm sai ngàn lỗi đều do kẻ kia tạo ra. Người chiến thắng không nhất thiết phải là kẻ mạnh, nhưng nhất định phải là người có đủ nghị lực vượt qua khó khăn. Nếu chỉ như vậy người đã bỏ cuộc, kẻ thù ngoài kia chắc chắn sẽ đắc ý hả hê.” A Vũ lời nói ra từng câu từng chữ chấn động tâm hắn, thiếu niên nhìn ngờ nghệch không hiểu thế sự vậy mà thốt ra chân lý soi rọi tương lai tăm tối mờ mịt của hắn.

“Ta còn có thể luyện võ hay sao? Ha.. ta đích thị là phế nhân không hơn không kém.” Kình Dương nở nụ cười phẫn uất, mỉa mai.

“Có thể! Ta nhất định có thể khiến ngươi bình phục như trước. Nếu ngươi không thể đi, ta sẽ làm đôi chân cõng ngươi băng đèo vượt suối. Nếu ngươi không thể động, ta sẽ làm đôi tay vì ngươi thủ hộ, chở che.” Giọng thiếu niên cuồng vọng mà chân thành, sự thật tâm lan toả đầy ánh mắt.

“Vì sao?” Từ lúc quen A Vũ, đây là câu hỏi mà Kình Dương nói ra nhiều nhất trong cuộc đời, sẽ có người chẳng tiếc rẻ bản thân, cứu giúp hắn ra khỏi địa ngục?

A Vũ bất ngờ bị câu hỏi quen thuộc làm cứng đờ, không thể trả lời, khó khăn tìm lời đáp, bộ não nhanh chóng kiếm lý do hợp lý lại nghe thấy đối phương cắt ngang.

“Không cần nói, ta đã hiểu.” Kình Dương mặt có chút ửng đỏ khả nghi tự hỏi tự trả lời.

A Vũ: Này, ngươi hiểu cái gì? Ta còn chưa nói mà!

“Phải rồi, ta muốn…” Kình Dương e ngại nói ra vấn đề của bản thân.

“Ngươi đói rồi phải không? Ta đi chuẩn bị thức ăn ngay.” A Vũ mừng đến phát khóc, cuối cùng cũng dỗ dành được vị tôn đại phật đã bỏ ăn hai ngày.

Kình Dương khó khăn lắc đầu: “Ta muốn đi xuỵt xuỵt.”

A Vũ:!!! Dương thiếu chủ, người đừng nói với ta, đây mới là nguyên nhân chính khiến ngươi bỏ ăn nha! Bảo bảo trong lòng gào khóc tiếng *tró.