Đồ Chơi Của Bọn Họ

Chương 33: Bị đưa trở về nhà họ Bùi

Ngày hôm sau Thu An Thuần hạ sốt, cả người cô giống như mới bị đánh một trận vậy, nghĩ đến mà sợ, thế cho nên vẻ mặt cô khi nhìn thấy Vạn Chấn Nhất đều là tránh né bất an, người còn lại thì thần thanh khí sảng, ngồi bên mép giường vuốt tóc mai rũ bên tai cô.

Tại sao vật nhỏ này lại không chịu ȶᏂασ được, cả cơ thể mềm oặt, chỉ cắm vài phát đã sốt rồi. Hôm sau tiểu huyệt còn chưa tiểu sưng, Thu An Thuần xuống giường đi WC với tư thế quái lạ, cô cầu xin Vạn Chấn Nhất nói phía dưới đau, không làm. Hắn ta ân cần đáp ứng, cầm thuốc tiêu sưng lên rồi tách hai chân Thu An Thuần, bôi thuốc từ bên ngoài, cuối cùng còn đưa đầu ngón tay vào nói bên trong cũng cần bôi một chút, như vậy mới nhanh tốt lên được. Thu An Thuần bị đầu ngón tay cắm đến mức rùng mình từng trận, Vạn Chấn Nhất dọa cô nói làm sao bây giờ, dươиɠ ѵậŧ lớn lại muốn ȶᏂασ tiểu huyệt phì nộn. Thu An Thuần sợ đến mức khóc lên, hai hàng nước mắt tàn ra, muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Vạn Chấn Nhất nhìn đến mức ngứa tâm, hắn duỗi đầu lưỡi ra liếʍ đi toàn bộ nước mắt trên mặt cô, nhân tiện còn hôn môi người ta, hôn môi xong rồi thì dịch đến tai liếʍ từng vòng, tiếp theo hướng lêи đỉиɦ đầu. Thu An Thuần muốn chạy trốn, Vạn Chấn Nhất nhốt người lại trong ngực mình xoa xoa, cuối cùng hắn ta vẫn để cô dùng vυ' kẹp dươиɠ ѵậŧ của minh, cắm mấy trăm cái mới tính là xong việc.

Hai ngày sau thì bệnh đã khỏi hơn nửa, vết thương trên mặt cũng đã tiêu sưng, Vạn Chấn Nhất ôm người bỏ vào ghế phụ rồi lái xe về hướng nhà họ Bùi.

Thu An Thuần nghiêng đầu nhìn Vạn Chấn Nhất, chờ đến cửa lớn nhà họ Bùi, cách vào trăm mét đã nhìn thấy bóng dáng chàng thanh niên cao gầy đa đút tay vào túi dựa người vào tường, Thu An Thuần hoảng loạn đưa tay kéo lấy góc áo sơ mi của Vạn Chấn Nhất, vừa xoa vừa niết.

“Giữ lời đúng không, anh giữ lời đúng không.”

Vạn Chấn Nhất dừng xe, đại khái là cách trên dưới năm mươi mét, chàng thanh niên dần dần bước về phía này, Vạn Chấn Nhất không nói một lời, hắn ta chăm chú nhìn hai tròng mắt bất lực của Thu An Thuần, sau đó nghiêng người về phía này lấp kín miệng cô, đai an toàn trên người còn chưa tháo, đầu lưỡi của Vạn Chấn Nhất cạy ra hàm răng Thu An Thuần rồi thổi quét cả miệng cô.

“Thuần Thuần, cần một chút thời gian nữa, cô ngoan một chút, qua một đoạn thời gian là được.”

Tại sao cô lại ngây thơ như vậy?

Cả người Thu An Thuần cương cứng, rất lâu cũng chưa hoàn hồn lại.

Lời hứa hẹn của đàn ông trên giường là không thể tin được, bây giờ cô mới phản ứng lại.

Người cũng ăn sạch sẽ, từ nhỏ Vạn Chấn Nhất đã chẳng phải dạng quân tử gì, cái gì mà tuân thủ hứa hẹn nhỉ?

Chẳng sợ Thu An Thuần có ngốc đi nữa cũng nghe ra ý tứ của Vạn Chấn Nhất. Người ta đang nói mang cô về nhà nhưng lại không hứa hẹn cụ thể là khi nào sẽ đi, nửa năm sau? Một năm sau? Hay là chờ bảy tám năm nữa? Lại không phải giấy trắng mực đen có ngày ký tên hoặc dấu tay cụ thể có thể thông qua giám định pháp luật. Đến file ghi âm Thu An Thuần còn không có, tại sao cô lại tin hắn ta nói chuyện ma quỷ ?

Trước khi Bùi thiếu chơi chán cô làm sao có thể thả người đi? Sợ là ai muốn người đi cũng không được.

Vạn Chấn Nhất thì khen ngược, nói thêm một đoạn thời gian, qua một chút thời gian nữa là được. Phiên dịch lại là, cô ngoan một chút để cậu ta cᏂị©Ꮒ, cậu ta cᏂị©Ꮒ chán thì cô có thể đi rồi.

Mở cửa xe, Bùi Hàn nhanh chóng bước vào, anh đưa tay lên bắt lấy tóc của cô, Thu An Thuần ăn đau liên tục chạy chậm theo chàng thanh niên, Bùi Hàn túm người đến bên cạnh xe, há miệng ra hỏi.

“Cắm sướиɠ?”

“Còn được, không tồi.”

“Thật vất vả cậu mới đến đây một chuyến, không vào bên trong ngồi một chút?”

Bùi Hàn xụ mặt, một chút ý tứ mời người cũng không có, Vạn Chấn Nhất kết nối tai nghe Bluetooh với điện thoại.

“Không được, tôi còn phải về nhà làm bài tập nữa.”

“Con mẹ nó cậu mà viết luận văn! Lão tử viết luận văn xong rồi, đệt mọe bây giờ cậu chơi sướиɠ rồi mới nhớ đến việc làm bài tập?”

“Bạn học Bùi, chú ý hình tượng một chút.”

“??? Cậu xuống xe cho ông đây! Đi vào solo.”

“Đừng nháo, tôi thật sự muốn về nhà làm bài tập, ông đây cũng là người đọc sách.”

Người đọc sách quay đầu xe Huayra màu đen, Bùi thiếu đá xe một cái cho hả giận, Vạn Chấn Nhất đánh xe một vòng, nghênh ngang rời đi. Trước khi đi hắn ta còn nói thêm một câu, mấy ngày tới đừng ȶᏂασ, để tiểu huyệt của cô ấy tĩnh dưỡng một chút.