Đồ Chơi Của Bọn Họ

Chương 28: Nằm trên giường bệnh kẹp Ꮯôn Ŧhịt cho đàn ông

Hô hấp của hắn càng thêm dồn dập, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng đặt trên eo bụng cô, Thu An Thuần cũng thanh tỉnh hơn một chút, nhưng cô không chú ý tới sự dị thường của thân thể, nghe thấy Vạn Chấn Nhất hỏi cô muốn cái gì, nói là muốn gì cũng cho, cô chịu đựng đau đớn, cất giọng nói khô khốc đáp lại một câu:

“Tôi muốn về nhà… anh thả tôi trở về.”

“Về nhà? Thân thể cô vẫn chưa khỏe hẳn, tĩnh dưỡng thêm hai ngày tôi sẽ tự mình đưa cô về biệt thự.”

“Không phải căn nhà đó… Tôi phải về nhà của chính mình.”

“Cái gì?”

“Viện phúc lợi ở phố Hướng Dương.”

Sau khi cô nói xong, như thể sợ hắn không đồng ý, đôi tay nắm lấy vạt áo hắn, khóc lên: “Vừa rồi anh nói cái gì cũng cho tôi.”

Vạn Chấn Nhất lại chẳng phải là kẻ ngốc, nghe ra được ý tứ của cô, đầu óc của vật nhỏ này cũng khá thông minh, còn biết cách ôm đùi hắn.

Muốn về nhà? Không cần hỏi cũng biết Bùi Hàn sẽ không chịu thả người. Cô lại kí hợp đồng một năm, mới qua thời gian thử việc mà nghỉ là phải trả tiền vi phạm hợp đồng. Một người không có khả năng thoát khỏi sự khống chế của Bùi Hàn, lúc này mới đánh chủ ý lên người hắn.

“Ý của cô là muốn tôi thay cô giải quyết?”

“... Anh… vừa rồi anh nói muốn gì cũng được…”

“A, cô biết mối quan hệ giữa tôi và Bùi thiếu?”

“Biết…”

“...Anh… Anh giúp tôi… tôi báo đáp anh…”

Thu An Thuần cắn môi, cọ cọ vào trong ngực Vạn Chấn Nhất, cô nói với bản thân rằng mình nhất định phải nắm lấy cơ hội, chàng trai trước mắt vì áy náy mà bỏ ra một chút ôn nhu, nếu như cô không bắt lấy thì sẽ thật sự mặc người ta bày bố.

Thu An Thuần nhịn cơn run rẩy, ngẩng cổ hôn môi Vạn Chấn Nhất, cô đỏ mặt, một tay cởi bỏ nút thắt trước ngực, hai bầu vυ' mềm mại đặt ở trên ngực chàng trai.

Đầṳ ѵú nhỏ xinh vì cọ sát mà dần cứng lên, cô cọ qua cọ lại, duỗi tay đi sờ xoạng. Vòng eo Vạn Chấn Nhất tê dại, cảm giác đôi tay nhỏ như cào ngứa mà ấn ở chỗ kia của mình, qυყ đầυ bị vuốt ve, sau đó kéo khóa kéo ra, dươиɠ ѵậŧ sưng to bắn ra ngoài, bị tay cô vuốt ve xoa nắn.

Hơi thở của Vạn Chấn Nhất càng ngày càng thô, hắn mệnh lệnh cho chính mình đừng để máu dồn lên não: “Cô để tôi suy nghĩ lại một chút.”

“Tôi… kẹp dươиɠ ѵậŧ cho anh… được không?”

Trên người cô gái có mùi hương, lời nói ra, xúc cảm ấm áp, thân thể mềm mại như không có xương, cùng với bàn tay nhỏ bé muốn làm gì thì làm dưới háng.

Bao gồm cả lời nói dâʍ đãиɠ mới thốt ra, nói phải kẹp dươиɠ ѵậŧ cho hắn… gì đó.

Đầu óc Vạn Chấn Nhất trống rỗng, xốc chăn lên, nảy sinh ác động đè người dưới thân, hôn xuống đầṳ ѵú phấn nộn của cô gái.

“Mẹ nó, sớm hay muộn gì lão tử cũng ȶᏂασ nát cái huyệt da^ʍ của cưng!”