Ông nội Lục một lòng muốn ôm cháu nội, hơn nữa Mạnh Nhụy lại còn thường xuyên chạy đến nhà cũ nhà họ Lục ân cần lấy lòng, trò chuyện với ông nội Lục, nói đến chuyện trước kia hai người đã từng yêu nhau, cho dù như thế nào đi nữa thì ông nội Lục vẫn không thể tưởng tượng được cháu trai như ông hoàng nhỏ của mình lại dịu dàng chăm sóc Mạnh Nhụy như vậy, trong lòng càng muốn tác hợp cho Mạnh Nhụy và Lục Mộ Ngôn.
Lần trước Mạnh Nhụy ra sân bay bị Lục Mạnh Ngôn dọa sợ, lúc ấy trong lòng cô ta tức giận muốn chết, nhưng lại không nghĩ tới việc chia tay, cô ta ở nước ngoài năm năm, lần này trở về chính là muốn quay lại với Lục Mộ Ngôn thêm một lần nữa, cho nên mặc kệ có chuyện gì xảy ra cô ta cũng phải kết hôn với Lục Mộ Ngôn, trở thành bà Lục.
Mạnh Nhụy thông qua lời ông nội Lục biết được chỗ ở hiện tại của Lục Mộ Ngôn, sáng sớm cô ta đã ăn mặc xinh đẹp, sau đó lái xe qua.
“Đinh đinh, đinh đinh!” Chuông cửa vang lên, dì giúp việc nhà Lục Mộ Ngôn đang ở phòng bếp, nghe thấy tiếng chuông vội vàng đi ra mở cửa.
Cửa mở ra, dì giúp việc thấy người con gái đứng ngoài cửa ăn mặc rất đẹp nhưng chưa từng thấy lần nào, ánh mắt nghi hoặc nhìn Mạnh Nhụy, "Cô là ai?”
Mạnh Nhị ôn hòa cười cười, "Tôi là bạn của A Ngôn, qua đây thăm anh ấy một chút.”
A Ngôn rõ ràng chính là Lục Mộ Ngôn, dì giúp việc nghe thấy Mạnh Nhụy gọi anh thân thiết như vậy, cho rằng quan hệ của cô ta với chủ nhà này không bình thường, vội vàng mời Mạnh Nhụy vào, "Mời cô vào, ngài Lục còn chưa thức dậy, để tôi đi gọi ngài ấy.”
Sau khi dì giúp việc bảo Mạnh Nhị đi vào, bước nhanh lên lầu, gõ gõ cửa phòng Lục Mộ Ngôn, đứng bên ngoài nói, "Ngài Lục, ngài thức dậy chưa, có khách tới thăm.”
Dì giúp việc đứng ngoài cửa gọi hồi lâu, sau đó Tô Dung Nguyệt mặc đồ ngủ mở cửa, "Có chuyện gì vậy.”
"Cô Tô, phía dưới có một cô gái muốn tìm ngài Lục, nói là bạn của ngài Lục." Dì giúp việc nói.
Tô Dung Nguyệt đi theo dì ấy đến bên cầu thang thì nhìn thấy Mạnh Nhụy ngồi trên sô pha, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thì ra Mạnh Nhụy ngoan cố với Lục Mộ Ngôn đến thế, như vậy cũng tốt, cô sẽ có cơ hội rời đi.
"Dì, dì đi xuống trước đi, con biết người này." Tô Dung Nguyệt nói.
"Dung Nguyệt, sao em lại ở đây?" Mạnh Nhụy vừa ngẩng đầu đã thấy Tô Dung Nguyệt mặc đồ ngủ đứng ở trước mặt mình, sắc mặt cả kinh, kinh ngạc hỏi.
Tô Dung Nguyệt bình thản trả lời, "Tôi ở chỗ này.”
Sắc mặt Mạnh Nhị rất xấu, cô ta còn tưởng Lục Mộ Ngôn ở chỗ này một mình, đương nhiên không ngờ Tô Dung Nguyệt vậy mà lại cũng ở chỗ này, tất nhiên Tô Dung Nguyệt cùng nhìn thấy sắc mặt của người con gái đối diện không tốt, cô mở miệng nói, "Trường học của tôi khá gần chỗ này, mẹ bảo tôi tới đây ở.”
Tô Dung Nguyệt nói một câu đơn giản, xem như đã giải thích.
Tốc độ thay đổi sắc mặt của Mạnh Nhụy đặc biệt nhanh, cô ta ôn nhu cười cười, "Dung Nguyệt, A Ngôn là anh trai em, em ở chỗ này cũng là chuyện bình thường.”
Mạnh Nhụy đứng dậy đi tới bên cạnh Tô Dung Nguyệt, kéo tay cô, vô cùng thân mật nói, "Dung Nguyệt, hôm nay chị cố ý tới đây để đưa chút đồ ăn cho anh trai em, chị lo lắng bên cạnh anh ấy không có ai chăm sóc, bây giờ xem ra việc làm này của chị là thừa thãi rồi.”
Tay Tô Dung Nguyệt bị Mạnh Nhụy giữ chặt, cô cố đè nén cảm giác chán ghét trong lòng, không thay đổi sắc mặt mà rút tay ra, ánh mắt liếc nhìn về phía mấy thứ đồ mà Mạnh Nhụy đem đến, "Tấm lòng của chị, anh ấy biết được nhất định sẽ rất cảm động.”
Lời nói của Tô Dung Nguyệt làm cho Mạnh Nhụy vô cùng vui vẻ, cô ta vui vẻ cười cười, "Chỉ cần A Ngôn hài lòng là được rồi.”
Ngay khi Mạnh Nhụy lôi kéo tay Tô Dung Nguyệt nói chuyện, Lục Mộ Ngôn mặc áo ngủ màu đen đứng ở ngay cầu thang, tóc có chút lộn xộn, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người, đột nhiên mở miệng, "Không phải tôi đã nói chuyện giữa chúng ta là không thể rồi sao, cô còn tới đây làm gì.”
Lời nói của người đàn ông vô cùng lạnh lùng, khuôn mặt vốn đang cười của Mạnh Nhụy lập tức đông cứng lại, sắc mặt cô ta trở nên tái nhợt, "A Ngôn, là do em quan tâm đến anh.”
Tô Dung Nguyệt thấy ánh mắt không vui của Lục Mộ Ngôn đang nhìn cô, biết bây giờ cô nên rời đi ngay lập tức, nhỏ giọng nói với Mạnh Nhụy, "Tôi đi lên trước", sau đó thì lên lầu trở về phòng.
Lúc Lục Mộ Ngôn và Tô Dung Nguyệt lướt qua nhau, anh lạnh lùng nhìn Tô Dung Nguyệt một cái, sau đó đi xuống dưới lầu, dáng vẻ vô cùng cương quyết, "Mạnh Nhụy, cô xem lời nói của tôi như gió thoảng bên tai phải không, tôi nhấn mạnh một lần cuối cùng, sau này không nên xuất hiện ở trước mắt tôi nữa, nếu không đừng trách tôi vô tình.”
Lời nói của Lục Mộ Ngôn mang theo giọng điệu uy hϊếp, sắc mặt Mạnh Nhụy vừa xanh vừa trắng, chỉ cảm thấy mình vô cùng mất mặt.
"Dì Trương, sau này không phải ai đến cũng có thể cho vào." Lục Mộ Ngôn nhìn về phía dì giúp việc đứng ngoài phòng bếp dặn dò một câu, sau đó đi lên lầu.
Mạnh Nhụy cũng là đại tiểu thư nhà giàu, dốc sức lấy lòng đàn ông lại bị vũ nhục như vậy thì cô ta cũng phải cần có thể diện, cầm lấy túi Chanel đặt trên sô pha sau đó lập tức rời khỏi nhà Lục Mộ Ngôn.