“A, đúng rồi Nguyệt Nguyệt. số tiền lần trước cậu đưa cho tớ tớ đã chuyển vào trong tài khoản cá nhân tớ đã làm rồi. Chỉ là tiền trong thẻ kia quá nhiều, để ở chỗ của tớ có chút không ổn lắm, bao giờ thì cậu lấy nó vậy?”
Mấy năm trước Tô Dung Nguyệt đã bí mật nhờ Tống Điềm Điềm tọa riêng cho cô một thẻ ngân hàng cá nhân. Trong vòng năm năm này cô vẫn luôn gửi tiền định kỳ vào cái thẻ đó, hiện tại thì có lẽ số tiền trong cái thẻ ngân hàng đó đã đủ cho chính mình trang trải học phí và phí sinh hoạt khi cô ra nước ngoài du học.
“Điềm Điềm, cậu cứ giữ giúp tớ trước đi. Hai tháng sau cậu đưa cho tớ là được rồi.” Tô Dung Nguyệt nhẹ nhàng nói với Tống Điềm Điềm.
Câu lạc bộ đêm Đế Tước là một trong những câu lạc bộ đêm tốt nhất của thành phố A, cũng là nơi mà Lục Mộ Ngôn hay dùng để tụ tập chơi bời với đám bạn bè từ nhỏ của anh.
Trong phòng VIP của câu lạc bộ đêm Đế Tước, âm thanh đinh tai nhức óc của DJ vang lên, trong phòng cũng tràn ngập khói thuốc. Âm thanh chơi bời uống rượu của cả nam lẫn nữ vang lên hết đợt này đến đợt khác, Tô Dung Nguyệt đi theo Lục Mộ Ngôn vào phòng, chỉ thấy bốn tên bạn bè tốt của anh, từng người một đều ôm một nhân viên tiếp rượu ăn mặc hở hang, khoe da khoe thịt. Bọn họ đang bàn luận về những chuyện người lớn cực kỳ tục tĩu, thậm chí còn khoái chí cười lớn, cho đến khi Lục Mộ Ngôn xuất hiện thì bọn họ mới dừng lại.
Ngô Gia Kỳ kêu nhân viên tiếp rượu khi vặn nhỏ âm thanh xuống một chút, sau đó thì nhìn về phía Lục Mộ Ngôn, cười trêu chọc nói: “Mộ Ngôn, bây giờ cậu càng ngày càng bận nha, mấy buổi tụ tập của bọn tớ cậu đều vắng mặt, lát nữa phải phạt hai ly mới được.”
Ngô Gia Kỳ trời sinh anh tuấn phóng khoáng, gương mặt cũng là tướng mạo lăng nhăng, ba người còn lại cũng là những anh chàng đẹp trai lai láng.
Tô Dung Nguyệt mặc một chiếc áo thun trắng phối với quần jean màu xanh nhạt, mái tóc đen dài được cô buộc thành một một búi tóc đuôi ngựa xinh đẹp, cho dù để mặt mộc nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ xinh đẹp tuyệt trần của cô. Sau khi Tô Dung Nguyệt đi vào trong phòng thì vẫn luôn cúi đầu, thành thành thật thật ngồi xuống bên cạnh Lục Mộ Ngôn.
Ngô Gia Kỳ vừa dứt lời, Phùng Hoa ngồi ở bên cạnh, trong tay là một cô tiếp viên ăn mặc hở hang, cũng trêu chọc nói: “Mộ Ngôn, chim sẻ nhỏ của cậu cũng đi cùng sao.’
“Nhóc Hoa à, Mộ Ngôn làm sao có thể tới đây mà không mang theo chim sẻ nhỏ nhà cậu ấy được. Nhưng mà Mộ Ngôn à, tớ nghe bảo là Mạnh Nhụy đã trở về rồi.” Một người đàn ông khác mở miệng.
Lục Mộ Ngôn châm một điếu thuốc lá, đưa lên miếng rít một hơi thật đã rồi nhả một luồng khói trắng ra, không chút quan tâm, nói: “Cô ta về thì kiên quan gì đến mình, mình thân quen với cô ta lắm sao?” Nhắc tới Mạnh Nhụy, biểu tình của Lục Mộ Ngôn rất lạnh nhạt.
“Ha ha ha, được rồi Mộ Ngôn. Bọn tớ biết cậu không thân quen với cô ta rồi, trong lòng của của chỉ có chim sẻ nhỏ nhà cậu mà thôi. Ha ha ha.”
Một người bạn tốt ngồi trong phòng VIP của Lục Mộ Ngôn lôi Tô Dung Nguyệt ra trêu chọc Lục Mộ Ngôn, cả bọn cười ha hả.
Tô Dung Nguyệt cúi đầu, đôi tay của cô đặt ở trên quần jean cũng nắm chặt lại. Chim sẻ nhỏ là biệt danh mà đám bạn tốt của Lục Mộ Ngôn đặt cho cô, ý nghĩa trong đó thì không cần nói cũng đã hiểu được.
Cuộc vui vào ban đêm vẫn tiếp tục như cũ, trong phòng VIP khí thế ngất trời, ngoại trừ Tô Dung Nguyệt vẫn luôn thành thành thật thật ngồi trên ghế nhìn đám người vui chơi thả ga thì những người khác đều đã gia nhập vào trong cuộc chơi trong câu lạc bộ đêm. Lục Mộ Ngôn tới cái nơi như thế này ngoại trừ uống vài ba ly rượu ra thì anh thật sự là một người chính nhân quân tử. Những người bạn tốt của anh thì khác, bọn họ chơi đã uống đã rồi, chuyện tiếp theo muốn làm là gì thì trong lòng của mọi người ở đây đều hiểu rõ. Đám người Ngô Gia Kỳ bắt đầu giơ tay ra bóp chặt bầu vυ' to của mấy cô em tiếp viên, tiếng kêu dâʍ đãиɠ cùng với âm thanh chơi đùa của đàn ông hết lần này đến lần khác truyền vào lỗ tai của Tô Dung Nguyệt. Nhìn thấy tình hình càng ngày càng dâʍ đãиɠ sắp sửa xảy ra, Lục Mộ Ngôn đã nhanh chóng dẫn Tô Dung Nguyệt rời khỏi nơi này.